Sau khi xưởng trưởng La đi, Thịnh Thanh Dương cầm ly trà đi đến ngồi xuống vị trí đối diện Tống Sở.
Anh ta cười mà như không cười nhìn Tống Sở hỏi: “Tống Sở, cô nghĩ bọn họ sẽ đồng ý không?”
Sau khi Tống Sở nói ra hai yêu cầu, anh ta cũng biết cô là nhắm vào cái thứ hai.
Sự lựa chọn này chính là tình huống trước mắt nhìn là có khả năng đạt được nhất, cũng vừa tốt có thể bước vào đường mà ở xưởng quần áo tiếp nhận.
Tống Sở không e ngại ngước mắt nhìn anh ta, cười nói: “Tôi có cảm giác khả năng đồng ý sẽ rất lớn, huyện phó Thịnh cảm thấy thế nào?”
Thịnh Thanh Dương khẽ cười nói: “Tôi cũng cảm thấy như vậy, xem ra chúng ta rất ăn ý nhỉ.”
“Mọi người đều là người quen, âm thầm cũng là bạn bè, cũng đừng kêu tôi là huyện phó Thịnh nữa, cô gọi tôi là anh Thịnh giống như A Việt đi.” Anh ta lại nói.
Tống Sở cũng không kiểu cách đáp: “Được, anh Thịnh.”
“Tống Sở, chuyện cô và A Việt qua phòng kinh tế huyện làm việc, tôi cảm thấy nhân tài như cô ở lại khu nuôi dưỡng thì quá lãng phí, hay là đến phòng kinh tế làm, có thể làm được nhiều việc hơn, phát huy sở trường của cô.”
Trước đó Cố Việt nói với anh ta, Tống Sở còn cần một ít thời gian để cân nhắc, nhưng anh ta nóng lòng muốn mời ngay bây giờ.
Trải qua chuyện của ngày hôm nay, Thịnh Thanh Dương càng cảm thấy Tống Sở có năng lực rất mạnh ở phương diện xây dựng kinh tế này, quan trọng nhất là đầu óc vô cùng linh hoạt, lại còn biết ứng biến thay đổi, gây khó dễ cũng có chừng có mực rất chính xác, chính là nhân tài mà anh ta cần nhất.
Tống Sở cười: “Ngược lại là tôi cũng có mấy phần hứng thú với phòng kinh tế, nhưng khu nuôi dưỡng bên này tạm thời không bỏ lại được.”
“Không việc gì, cô có thể kiêm chức trưởng khu của khu nuôi dưỡng, việc này thật ra thì không mâu thuẫn.”
Thịnh Thanh Dương tiếp tục nói: “Chẳng qua là nói cô vào phòng kinh tế, có càng nhiều tinh lực để hỗ trợ xây dựng kinh tế huyện thành, khu nuôi dưỡng bên kia có thể sẽ không lo được, cho nên cô có thể đào tạo một hai người có năng lực trước, đến lúc đó giúp cô gánh vác một phần.”
Tống Sở cười cười thật tươi nói: “Nếu như tôi đến phòng kinh tế, thì sẽ từ chức trưởng khu khu nuôi dưỡng, cùng lắm khoác một chức vụ trưởng khu danh dự, giúp bọn họ kiểm soát một chút phương hướng phát triển lớn.”
“Cái này hay, tôi ủng hộ cô.” Thịnh Thanh Dương cười nói.
Tống Sở cảm thấy vẫn là phải hỏi rõ ràng cho thỏa đáng: “Anh Thịnh, có bao nhiêu người trong văn phòng kinh tế mà anh muốn thành lập này vậy? Do anh lãnh đạo trực tiếp, hay là sẽ tự mình phân công người quản lý? Nếu tôi gia nhập, vậy thì sẽ phụ trách công việc gì?”
Thịnh Thanh Dương trả lời: “Dự tính trừ tôi ra, ước chừng có năm đến sáu người, do tôi lãnh đạo trực tiếp, như vậy mới có thể thực hiện đầy đủ chính sách kế hoạch tốt hơn.”
“Tiếp đó tôi muốn mời cô làm phó chủ nhiệm của phòng kinh tế, đặc biệt phụ trách công việc phát triển đối ngoại, phía trên cô còn có một người trưởng khoa, nhưng vị trí này tạm thời để trống.”
Anh ta ý vị sâu xa nói: “Nghĩ vậy chắc chắn cô cũng có thể đi làm tự do thoải mái không có nhiều trói buộc, vị trí trưởng khoa trong tương lai, trong mấy người các người cạnh tranh xuất hiện ra, tôi tin tưởng Tống Sở cô có cơ hội nhất.”
Tống Sở bây giờ không có tư cách và sự từng trải, mới một cái đã cất nhắc đến trưởng khoa, căn bản là không có cách thực hiện.
Trước đó anh ta chuẩn bị để cho cô làm trợ lý trước, sau khi ổn định và đạt được thành tựu thì sẽ tăng lên nữa.
Nhưng hôm nay Tống Sở làm cho anh ta thấy được năng lực vượt trội của cô, anh ta lập tức quyết định đặc cách đề bạt cô làm phó chủ nhiệm, sau đó để cho cô tỏa sáng tỏa nhiệt lên.
Ban đầu nhất định sẽ chịu một ít tranh cãi, nói cho cùng thì cô quá trẻ tuổi, trước tiên chỉ riêng tư cách là trưởng khu khu nuôi dưỡng tập thể nông thôn, xuất phát điểm không tính là cao.
Làm quyết định này, anh ta cũng phải gánh vác không ít áp lực.
Nhưng vì anh ta tin tưởng vào năng lực của Tống Sở, nhất định có thể làm cho những tranh cãi kia từ từ mất đi, làm cho những người khác của văn phòng huyện công nhận cô.