Ngày hôm sau, vừa mới sáng sớm đám người Tống Sở đã xuất phát tiến về phía thị trấn.
Công nhân của khu nuôi dưỡng đã được học lái máy cày, bọn họ lái xe đưa đám người Tống Sở vào thành.
Hôm qua tất cả mọi người đều đã biết đám người Tống Sở muốn tới tỉnh khác công tác.
Mọi người ngoại trừ biểu hiện sự ủng hộ ra, từng người còn cẩn thận dặn dò Tống Sở, bảo cô nhớ kỹ phải ăn ngon ngủ tốt, không cần quản những thứ khác.
Ở trong lòng của bọn họ thật sự cảm thấy Tống Sở tiêu tiền thế nào cũng hợp lý cả.
Tống Sở đương nhiên không phản đối, cô chưa bao giờ là một người sẽ để người của mình phải chịu thiệt thòi.
Máy kéo đưa các cô vào nhà ga trong thị trấn, mấy người các cô ngồi lên xe rồi đi vào trong tỉnh.
Lần này Tống Bình say xe không còn nghiêm trọng như lần trước, Đường Hữu Hoa và Đường Vĩ đều không say, ngay từ đầu dọc theo đường đi đều kích động từ cửa sổ nhìn ra khắp nơi.
Sau đó một đường xóc nảy, bọn họ cũng cảm thấy có chút không chịu nổi, chỉ có thể nhắm mắt lại ngủ.
Tống Sở thấy thế bèn ngồi bên cạnh Cố Việt nói: "Cũng không biết lúc nào con đường từ thị trấn tới tỉnh mới được sửa xong, nếu không lần nào tới cũng đều cảm thấy giày vò."
Tuy rằng cô không say xe, nhưng cứ sóc nảy thế này ngồi cũng rất khó chịu.
Cô hoài niệm đường cao tốc ở hiện đại.
Cố Việt cười: "Chờ nhà máy của anh Thịnh mở rộng, sau khi thuế thu trong huyện nhiều rồi sẽ bảo anh ấy liên kết với tỉnh xây một con đường đẹp hơn"
Tống Sở cười khẽ: "Cũng đúng, muốn làm giàu thì phải sửa đường trước, anh ấy sẽ ủng hộ thôi."
"Muốn làm giàu phải sửa đường trước, lời này đúng là rất có đạo lý." Cố Việt tán thưởng câu nói này.
Đường xây xong rồi, hàng hóa trong huyện cũng sẽ dễ dàng vận chuyển tới các nơi khác để tiêu thụ.
Tống Sở gật đầu, "Đó là đương nhiên."
Hai người nói chuyện phiếm suốt dọc đường, Tống Sở bảo Cố Việt tới thủ đô với cô, anh cũng đã tìm kiếm một vài câu chuyện hay để kể cho cô nghe.
Lúc tới tỉnh đã là xế chiều, Tống Sở trực tiếp mang theo mấy người tới ở khách sạn tốt nhất.
Thuê ba gian phòng, cô và Tống Bình ở một phòng, Cố Việt ở chung với anh tư Tống, Đường Hữu Hoa ở với Đường Vĩ.
Sau khi đi vào, tất cả mọi người bèn tắm rửa trước.
Ngay từ đầu Đường Hữu Hoa và Đường Vĩ đã vô cùng gò bó, tắm rửa xong lúc mới hơi thả lỏng.
"Thảo nào phải chi mười đồng một đêm, cái giường này ngủ thật là thoải mái." Đường Vĩ nằm dài trên giường nhịn không được cảm thán.
Đường Hữu Hoa vừa tắm rửa xong đi ra, "Đúng vậy, mỗi gian phòng đều có thể tắm rửa, còn có thể đổi nước nóng để tắm rửa, thật sự thoải mái."
"Chúng ta cũng là dính ánh sáng thôi,nếu không sao có thể ở khách sạn tốt thế này được." Đường Vĩ cười.
Đổi thành trước đây phải chi mười khối để ở khách sạn một đêm, đánh chết ngay cả chính anh ta cũng không dám tin.
Thực ra bây giờ nghĩ cũng cảm thấy có chút không chân thực, vẫn có chút đau lòng, đây là mười đồng tiền đấy!
Đường Hữu Hoa kiêu ngạo vô cùng: "Đương nhiên, bây giờ tất cả mọi thứ trong thôn đã thay đổi, đều do Sở Sở mang lại."
"Chúng ta cũng có thể trải nghiệm ở nơi mười đồng một đêm, quay về cũng không có gì tiếc nuối." Tuy rằng anh ta cũng cảm thấy mười đồng quá tốn kém, nhưng mà lại không phải đối quyết định của Tống Sở.
Nếu đã ở rồi thì cứ hưởng thụ đi.
Một lát sau, Tống Sở lại đưa mọi người tới quán cơm quốc doanh ăn một bữa cơm ngon.
Đường Hữu Hoa và Đường Vĩ nhìn ba mặn hai nhạt một canh ở trên bàn, cũng cuối cùng cũng có thể cảm nhận được, lần trước bữa cơm lúc Tống Sở đi công tác đã xa hoa thế nào.
Bọn họ trái lại chẳng cảm thấy có vấn đề gì, chỉ là bởi vì cho tới bây giờ chưa từng tiêu quá nhiều tiền như vậy, vẫn còn có chút không quen nên nhịn không được mà tiếc tiền.
Kỳ thực lần đầu tiên tới, cách nghĩ của Tống Bình và bọn họ cũng chẳng khác nhau là mấy, nhưng bây giờ đã có thể thoải mái mà ăn một bữa thật no rồi.