Anh ta mỉm cười và trả lời: “Ở trung tâm thành phố có một nhà khác tương đối tốt, vừa hay tôi có quen biết với người có thể vào ở, chi bằng tôi đưa mọi người đi?”
Nhà khách kia cũng không phải là nơi muốn ở thì có thể ở, vừa hay anh có thể giúp bà nội báo đáp chút ân tình.
Tống Sở vừa nghe đã hiểu ý: “Được, vậy thì làm phiền anh.”
Sau đó, dưới ánh mắt quyến luyến không ngừng của Bàng Xuân, cô rời đi với Hứa Đình.
Hứa Đình đưa đám người Tống Sở đến bắt xe buýt ở ngoài trạm để đi tới trung tâm thành phố, ở đây có một đường đi thẳng tới.
Sau khi xuống xe thì đi tiếp một đoạn đường nữa mới đến cửa nhà khách.
Nhà khách này trông có vẻ cao cấp hơn nhiều so với nhà khách mà bọn họ đã tá túc ở tỉnh nam.
Hầu hết đều lớn hơn gấp đôi, Đường Hữu Hoa và Đường Vĩ cũng có hơi căng thẳng, bọn họ luôn tự nhủ ở trong lòng rằng không thể để Tống Sở mất thể diện được, mà bắt đầu theo sát ở phía sau.
Được Tống Sở đưa ra ngoài nhìn xã hội mấy lần nên Tống Bình và anh tư Tống cũng đã trở nên tốt hơn nhiều.
Còn Cố Việt thì lại càng thờ ơ và lạnh nhạt, anh đi ngay cạnh Tống Sở, nhìn qua thì thanh cao lạnh lùng, thỉnh thoảng anh cũng có nói vài câu với Hứa Đình.
Còn những người khác thì hoàn toàn không nói được lời nào với Hứa Đình.
Không phải là Hứa Đình xem thường bọn họ, mà là vì bọn họ không tiếp nhận được, hầu như là chỉ hiểu được một chút lời của anh ta.
Hứa Đình có quen biết với quản lý của nhà, Tống Sở lấy giấy chứng nhận do trong thôn và khu nuôi dưỡng cấp.
Nhân viên phục vụ nhìn thấy giấy chứng nhận thì lấy ra một quyển sổ và bảo cô chọn phòng.
Đám người Đường Hữu Hoa đưa đầu tới nhìn một chút, và khi thấy giá cả ở phía trên thì họ líu lưỡi.
Phòng thấp nhất cũng là mười hai đồng một đêm, ở đây đúng là đắt quá đi.
Tống Sở chỉ căn phòng cấp trung: “Lấy tôi ba gian phòng loại này, trả ba phòng trước.”
Phòng mà Tống Sở chọn có giá mười lăm đồng một đêm, vốn dĩ đám người Đường Hữu Hoa định lên tiếng khuyên cô rằng bọn họ ở phòng mười hai đồng là được rồi. Nhưng họ lại sợ làm cô mất thể diện trước mặt Hứa Đình, nên đành kìm lại.
Hứa Đình đợi cô chọn xong, thì trực tiếp móc tiền ra để trả giúp cho bọn cô.
Tống Sở đã cứu bà nội anh ta, nên hơn một trăm đồng tiền phòng, anh ta sẽ chi trả giúp.
Khi nãy anh ta còn tưởng là Tống Sở chọn chỗ tốt như vậy, là vì nghĩ anh ta sẽ đưa tiền.
Ai ngờ đâu, khi anh ta vừa mới móc tiền ra, thì Tống Sở đã đi trước một bước, cô lấy tiền ra và đưa cho nhân viên: “Phiền xuất hóa đơn cho tôi.”
Hứa Đình có hơi sửng sốt: “Để tôi trả cho.”
Tống Sở cười nói: “Cám ơn đồng chí Hứa, nhưng mà không cần đâu.”
Thấy cô từ chối, Hứa Đình cũng không cố ép, miễn cưỡng, anh ta chợt cảm thấy khi nãy mình đã nghĩ sai về cô rồi.
“Vậy để tôi mời mọi người đi ăn cơm tối, cô đừng từ chối tôi lời mời này, nếu không, để bà nội tôi biết, chắc chắn bà ấy sẽ mắng tôi chết.” Hứa Đình rút tiền lại và cười.
Đừng thấy bà nội anh ta có dáng vẻ của một bà lão hòa nhã dễ gần, thật ra thì bà ấy cũng không dễ gần đến vậy, và cũng rất ít khi bà ấy thích ai đến thế.
Lớn như vậy rồi mà đây vẫn là lần đầu tiên anh ta thấy bà của anh ta thích người ngoài như vậy, vừa nãy bà ấy còn luôn dặn dò anh ta phải tiếp đón đám người Tống Sở thật tốt.
Hứa Đình nhất định phải làm theo, cộng thêm việc Tống Sở vừa trẻ trung xinh đẹp, nên hiển nhiên anh ta sẽ dễ nảy sinh hảo cảm hơn.
Tống Sở suy nghĩ một chút rồi nói: “Hiện tại thì bỏ đi, chúng tôi đi tắm rửa nghỉ ngơi trước, chi bằng để ngày mai?”
Hứa Đình đoán là mọi người cũng đã mệt mỏi, nên anh ta gật đầu một cái: “Được, vậy thì trưa mai đi, tôi sẽ tới đây tìm mọi người.”
“Được, vậy chúng tôi cũng sẽ không mời anh đi lên ngồi, trưa mai gặp đi.” Tống Sở gật đầu một cái.
Hứa Đình hỏi số điện thoại phòng của Tống Sở ở quầy trước, rồi sau đó mới rời khỏi nhà khách.