Buổi sáng thứ hai, Tống Sở dẫn mấy người đến phòng ăn ăn cơm, bữa ăn sáng là bao gồm trong chỗ ở.
Sau khi ăn xong Tống Sở dẫn bọn họ đi dạo một vòng gần đó, lại vừa dẫn đi đến cửa hàng bách hóa.
Bên trong có bán máy vô tuyến điện, xem thử một cái quả nhiên là cần nhiều phiếu, ngược lại thì giá tiền rẻ hơn so với cửa hàng bên kia của các cô.
Trong tay cô không có phiếu, trong lòng còn nghĩ làm xong các việc sẽ đi đến chợ đen ngay rồi đi dạo một vòng.
Vừa mới chuẩn bị đi đến những quầy khác nhìn thử một chút, Cố Việt đã lập tức đưa phiếu tới.
“Thích thì mua đi.” Anh mở miệng nói
Tống Sở có chút mông lung nhìn anh: “Tại sao anh lại có thể có phiếu?”
Cố Việt cười nói: “Không phải trước kia cô đã nhắc qua là muốn mua một cái máy vô tuyến điện sao? Đúng lúc tôi nhờ người giúp làm phiếu, nên thuận tiện lấy một tấm.”
Lúc này Tống Sở mới nhớ đến, lúc đó đề cử quảng cáo trên đài phát thanh của máy vô tuyến với đám người Thịnh Thanh Dương, sau khi trở về thì cô đã nói ngay cho Cố Việt, sau đó còn buột miệng nói ra một câu muốn mua.
Nhưng thật sự không có nghĩ đến, anh lại để ý hỗ trợ lấy phiếu ngay.
“Học thần Cố, tôi phát hiện anh quá tốt, tôi càng ngày càng không thể rời bỏ anh, làm thế nào đây?” Tống Sở bộ dạng đáng thương mong đợi nhìn anh.
Trước đó cô bảo mấy người anh tư Tống tự mình đi dạo thử, nhân viên phục vụ của quầy máy vô tuyến bên kia đang nói chuyện với một người khách hàng, cho nên chỉ có Cố Việt mới có thể nghe thấy được lời nói của cô.
Sau khi anh nghe nói như vậy, trong lòng chớp mắt cảm thấy mềm nhũn, lỗ tai nhuộm một tầng đỏ nhạt: “Vậy thì đừng rời bỏ.”
Anh cũng cảm thấy Tống Sở quá tốt, anh cũng càng ngày càng không thể rời bỏ cô.
Tống Sở nhìn người đàn ông tuấn tú có một không hai, trái tim rung động một cái: “Học thần Cố, nếu không thì chúng ta lập một giao hẹn đi?”
“Giao hẹn cái gì?” Cố Việt hỏi.
“Nếu như anh ba mươi ba tuổi còn chưa có gặp được người phụ nữ mà anh thích hoặc là chưa có kết hôn, còn tôi ba mươi tuổi còn chưa có gặp được người đàn ông mà tôi động lòng yêu thích, vậy nếu không thì chúng ta gom góp cùng nhau sống qua ngày đi.” Tống Sở cảm thấy mình và Cố Việt thật sự là tương đối hợp nhau.
Anh vừa khéo lớn hơn cô ba tuổi.
Nếu như cả hai bên đều không gặp được những người khác mà mình động lòng, vậy thì sống cùng với nhau chắc hẳn cũng không tệ lắm.
Chẳng qua là ở phía trước có Cố Việt đẹp trai này, cô sợ là rất khó nhìn thấy những chàng trai khác ở bên trên nữa rồi, thật sự là có so sánh mới có đau thương.
Cố Việt không nghĩ đến cô sẽ nói như vậy, nhưng lại không có chút do dự trả lời: “Được thôi! Sau này không gặp được người thích hợp, chúng ta sẽ cùng nhau chung đụng qua ngày đi.”
Lời này nói ra chính là tiếng lòng của anh dạo gần đây, anh cảm thấy mình căn bản không thể động lòng yêu thích với những người phụ nữ khác, càng không thể nào kết hôn được.
Vừa nghĩ đến nếu là cùng sống chung với những người phụ nữ khác, anh cảm thấy rất khó chấp nhận được, thậm chí sẽ còn cảm thấy có chút chán ghét.
Nhưng nếu như đối tượng là Tống Sở, anh lại sẽ cảm thấy mong đợi và âm ỉ vui mừng.
Ý tưởng hiện ra như vậy, Cố Việt cũng là lần đầu tiên đối diện với nội tâm của mình, anh thật sự giống như trong lúc vô tình đã thích Tống Sở rồi vậy.
Còn nếu như Tống Sở sẽ thích người đàn ông khác, anh cảm thấy rằng chỉ cần cô luôn luôn cần mình, luôn luôn qua lại trước mặt cô, cô chắc hẳn cũng chỉ nhìn thấy có mình anh thôi.
Trong mắt Tống Sở lộ vẻ tươi cười, nâng tay lên nói: “Vậy thì ngoéo tay?”
Cố Việt giơ tay lên cùng cô ngoéo ngoéo tay một cách ấu trĩ: “Được!”
Tống Sở không khách khí với anh, cầm lấy tấm phiếu trong tay Cố Việt, sau đó mua một cái máy vô tuyến.
Lại kéo anh đi dạo những quầy khác, mua không ít kem bảo vệ da, các loại xà phòng thơm, đến lúc đó mang về tặng cho người nhà.
Thấy thời gian sắp hết rồi, cô mới dẫn mấy người trở về nhà khách.
Mới vừa nghỉ ngơi không bao lâu, điện thoại của Hứa Đình đã gọi đến rồi.
Tống Sở gọi mấy người xuống lầu, Hứa Đình và một người đàn ông trẻ tuổi đứng ở bên ngoài nhà khách.