Đợi khoảng hơn hai mươi phút, từng món ăn được bưng lên, toàn là món đặc biệt của bên này.
Có vài món nhất định không ăn được ở tiệm cơm quốc doanh.
Tống Sở cũng biết không còn cách, căn bản đừng nghĩ đến đây ăn cơm, cửa tiệm nhất định cũng sợ bị tố cáo.
Hứa Đình thấy đã lên gần đủ món, mở miệng nói: “Ăn đi, xem xem có hợp khẩu vị mọi người không.”
Tống Sở gật đầu, cười rồi cầm đũa lên thử: “Cũng ngon.”
Lúc cô qua thời hiện đại dạo chơi đã từng ăn không ít món ăn bên này, nhưng đều cảm thấy không ngon chính thống như bây giờ.
Những người khác cũng bắt đầu, đám người anh tư Tống vì không để Tống Sở mất mặt, ăn khá dè dặt.
Khẩu vị của hai tỉnh khác nhau, nhưng vì nấu khá ngon, cho nên mọi người cảm thấy ăn rất vui vẻ.
Đặc biệt là đám người anh tư Tống, vẫn là lần đầu ăn cơm ở tiệm cơm tư nhân này, cảm giác trải nghiệm vô cùng kích thích.
Hứa Đình rất hào phóng, tám người bọn họ tổng cộng gọi mười hai món, trong đó món thịt chiếm phân nửa.
Trước đó mấy người Đường Hữu Hoa còn cảm thấy Tống Sở xa xỉ, bây giờ mới phát hiện còn có người xa xỉ hơn cô.
Trải qua những việc này, mấy trái tim cũng xuất hiện sự thay đổi rất lớn.
Người bây giờ ăn cơm cũng không chú trọng ăn không nói chuyện, trái lại văn hóa trên bàn rượu là vừa ăn vừa có thể kéo gần quan hệ.
Hứa Đình còn bảo người mở một bình rượu: “Nam đồng chí uống một chút, chúng ta không say không về, nữ đồng chí thì không miễn cưỡng.”
Mấy người anh tư Tống đều biết uống rượu, gật đầu sảng khoái: “Được.”
Mặc dù tính tình Cố Việt lạnh lùng, nhưng trong xã giao lại không có bất kỳ vấn đề gì, cũng uống một chút.
Tống Sở và Tống Bình thì dùng bữa là chính.
Uống được một vòng, đôi bên cũng càng thân thuộc, người bạn An Đông của Hứa Đình là người rất biết giao tiếp, vô cùng rộng rãi, hướng ngoại, tương đối ăn ý với anh tư Tống.
Từ trên bàn cơm, Tống Sở cũng hiểu được thêm hai việc.
An Đông là tài xế của công ty vận tải, bây giờ công ty vận tải nhất định là đơn vị rất tốt.
Tài xế là một nghề béo bở, hơn nữa Tống Sở nghe được hai ý, cha của An Đông còn là người phụ trách của công ty vận tải.
Mà Hứa Đình làm việc ở bộ phận quan hệ đối ngoại, phụ trách một số quan hệ đối ngoại, thậm chí sẽ thường đến những nước khác giao thiệp.
Suy nghĩ của Tống Sở khẽ động hỏi Hứa Đình: “Có phải anh bên đây còn tham gia hội chợ giao dịch hàng hóa xuất nhập khẩu không?”
Hứa Đình cười nói: “Đúng vậy, hội chợ giao dịch xuất nhập khẩu lần trước tôi còn phụ trách không ít việc nữa.”
“Cô còn quan tâm đến việc này?” Anh ta cười hỏi.
Tống Sở trả lời: “Trong huyện chúng tôi đã sản xuất một loại áo lông, vô cùng nhẹ và ấm, vừa đẹp lại giữ ấm hơn quần áo bông vải, cũng là sản phẩm hiện nay nước ngoài chưa có, cho nên muốn tham gia hội chợ xuất nhập khẩu mùa xuân năm tới.”
“Không ngờ anh lại còn làm công việc của hội chợ xuất nhập khẩu, đến lúc đó còn phải làm phiền anh nói cho tôi biết quy trình sàng lọc tham gia triển lãm thế nào.” Quả nhiên nhiều bạn nhiều con đường.
Hứa Đình cười rồi vẫy tay: “Không thành vấn đề, chỉ cần sản phẩm hợp lệ, tôi đề xuất giúp các người, đến lúc đó chia gian hàng tốt một chút.”
Chỉ cần không phải tham gia triển lãm lừa gạt, anh ta vẫn là có thể giúp đỡ hoạt động một chút.
“Sản phẩm của chúng tôi nhất định tốt, đợi qua hai tháng sản xuất ra, gửi qua bưu điện cho các người mặc thử.” Tống Sở tươi cười rạng rỡ.
Có người quen dễ làm việc, rất nhiều vấn đề về phương diện quy trình cũng dễ làm, có thể chia gian hàng tốt đương nhiên càng tốt hơn rồi.
Con người Hứa Đình này khá thẳng thắn, không từ chối: “Được!”
Anh ta cảm thấy có thể kết bạn với Tống Sở, vậy sau này có qua có lại mới có thể ổn định và làm mối quan hệ thêm sâu sắc.