Tiếng anh của Cố Việt rất trôi chảy, nghe chính gốc hơn cả người phiên dịch chuyên nghiệp kia, nhất là giọng tiếng Anh của anh rất hay.
Đầu tiên là hai người bắt đầu bằng một cuộc nói chuyện đơn giản, sau đó là bước sâu vào, người phiên dịch kia đã thay rất nhiều thuật ngữ chuyên ngành, Cố Việt vẫn có thể đáp lại một cách rất ung dung.
Nửa tiếng sau, khuôn mặt của người phiên dịch kia tràn đầy nụ cười: “Trước đây cậu Cố đã từng học qua chuyên môn sao? Về phương diện này, cậu rất giỏi đấy!”
Cố Việt mỉm cười: “Trước đây tôi có học qua một khoảng thời gian.”
Người phiên dịch kia nói với Hứa Vệ: “Vị đồng chí Cố này không chỉ giỏi tiếng Anh, mà cậu ấy còn am hiểu về chuyên ngành nhiều hơn cả tôi, cậu ấy rất thích hợp đấy.”
“Bộ trưởng Hứa, phiền ông đi tới phòng làm việc của tôi để lấy tài liệu giao cho đồng chí Cố, tôi tin cậu ấy tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì cả.” Người phiên dịch đã dành lời khen ngợi và sự khẳng định đối với Cố Việt.
Hứa Vệ thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Như vậy cũng tốt, đồng chí Cố thật sự đã giải quyết vấn đề nan giải của tôi rồi, nếu không thì tôi cũng không biết phải đi đâu để tìm phiên dịch nữa.”
“Ha ha, này cũng là ông may mắn, cậu ấy thật sự rất giỏi.” Người phiên dịch cười.
Cố Việt cười nói: “Ông khen lầm rồi.”
Người phiên dịch đang ở bệnh viện, sau khi trò chuyện xong thì trông rất mệt mỏi, thế nên Hứa Vệ đã dặn dò người đó nghỉ ngơi dưỡng bệnh thật tốt, sau đó ông ấy và Cố Việt rời đi.
“Đồng chí Cố, làm phiền cậu hỗ trợ tôi về việc phiên dịch kia, bây giờ tôi sẽ lập tức đi tới phòng làm việc để đem tài liệu đến cho cậu, hai ngày này phiền cậu đọc qua tài liệu kỹ một chút, ba ngày sau tôi sẽ đưa cậu đi.”
Hứa Vệ phát hiện Tống giống như mẹ của ông ấy vậy, nhìn một cái đã biết là một cô gái có phúc.
Gặp được cô, mẹ của ông ấy được cứu, vấn đề nan giải của ông ấy cũng được giải quyết.
Cố Việt mỉm cười, gật đầu: “Ngày mai tôi phải đi tới nông thôn một chuyến, nhưng tôi sẽ mang theo tài liệu để đọc kỹ vào hai ngày này, xin ông cứ yên tâm, đến lúc đó tôi nhất định sẽ dốc hết sức để nói.”
“Được, tôi rất yên tâm về cậu, đồng chí Cố.” Lúc trước Hứa Vệ cũng có nghe nói ngày mai con trai ông ấy và đám người Tống Sở sẽ tới nông thôn chơi.
Vốn dĩ ông ấy đã không có ý định ngăn cản, nên bây giờ ông ấy lại càng không ngăn cản.
Tống Sở và Cố Việt đều là người tài giỏi, còn trẻ mà đã giỏi như vậy, đáng để con trai ông ấy học hỏi thêm, tiếp xúc với họ nhiều cũng là chuyện tốt.
Sau đó Hứa Vệ đưa bọn họ tới phòng làm việc để lấy tài liệu, vừa hay chỗ này cũng cách nhà khách không xa lắm, nên anh và Tống Sở đã tự mình quay về.
“Học thần Cố, anh nói tiếng Anh lưu loát thật đấy, giống như là đi du học trở về vậy.” Tống Sở cười.
Ở thập niên này, việc du học rồi trở về cũng không phải là chuyện tốt, đã từng có người trải qua việc này, hầu như đều bị điều xuống theo con đường tư bản chủ nghĩa.
Ý của Tống Sở chủ yếu là khen anh giỏi tiếng Anh.
Cố Việt mỉm cười, trả lời: “Tôi có quen biết với một người thầy đã từng đi du học trở về, thầy ấy thích tìm cho tôi mấy cái tài liệu nguyên văn, còn thường hay cố ý dùng tiếng Anh để nói chuyện với tôi, thế nên tôi đã luyện được.”
“Thì ra là như vậy, học thần Cố đúng thật là tuyệt.” Tống Sở giơ ngón tay cái ra với anh.
Cố Việt khẽ cười: “Chắc là cô cũng có thể hiểu được đoạn đối thoại giữa tôi với vị phiên dịch kia lúc nãy nhỉ?”
“Cơ bản là tôi có thể hiểu, chỉ là đôi lúc có mấy thuật ngữ chuyên ngành thì tôi không hiểu lắm.” Tống Sở nói sự thật.
“Vậy cô cũng rất giỏi rồi!” Cố Việt nhìn cô rồi mỉm cười khen ngợi.
Tống Sở tỏ ra kiêu ngạo mà nói: “Tất nhiên, tôi vốn giỏi mà!”
Cố Việt vừa đi vừa nói: “Cô bảo tôi đi hỗ trợ phiên dịch, có phải là để làm nền cho việc tham gia hội chợ xuất nhập khẩu vào năm sau không?”
Tống Sở gật đầu, rồi khẽ cười: “Vẫn là học thần Cố hiểu tôi.”
“Hơn nữa công việc của cha Hứa Đình cũng khá đặc thù, dây chuyền sản xuất còn liên quan đến công trình quan trọng ở đây. Nếu anh giúp họ thành công, tạo ấn tượng tốt với người ở tỉnh phía trên này, nếu như có chuyện, nói không chừng còn có thể nhờ cha của anh ta hỗ trợ một chút.”