Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão (Bản Dịch Full)

Chương 313 - Chương 313. Rất Vô Trách Nhiệm 1

Chương 313. Rất vô trách nhiệm 1 Chương 313. Rất vô trách nhiệm 1

Đại đội trưởng thấy Tống Sở mất hứng, nhịn không được khẩn trương.

Chuyện này không biết có ảnh hưởng tới ấn tượng của những người trong đoàn khảo sát với thôn hay không?

"Đồng chí Tống nói đúng lắm, trước đây tôi chưa từng thấy mấy đứa nhóc kia bắt nạt ai cả, nếu thấy tôi nhất định sẽ quản giáo."

Anh ta nghĩ Tống Sở là một cô gái, thấy một thằng bé bị mấy người vây đánh nên sinh ra sự đồng tình cũng là chuyện bình thường.

"Chờ tới tối nay, tôi sẽ tới nhà của bọn chúng để nói chuyện, sau này nhất định không để cho bọn chúng bắt nạt người khác nữa, cho dù là con trai của tội phạm cải tạo cũng không được." Anh ta nhấn mạnh là sẽ xử lý.

Trước đây quả thực là anh ta chưa tận mắt nhìn thấy những chuyện này, chỉ là nghe qua vài lần, còn tưởng rằng là mấy đứa nhóc quậy phá.

Một gã cán bộ khác trong thôn mở miệng nói: "Thực ra cũng không thể hoàn toàn trách mấy đứa trẻ trong thôn được, con của tội phạm cải tạo sẽ vào nhà trộm đồ, đây cũng không phải là hành vi tốt lành gì, mấy đứa trẻ trong thôn nhìn không quen nên mới giáo huấn nó."

Đối với những tội phạm bị đày tới đây, bọn họ đều không ưa nổi.

Tống Sở sao có thể không nghe ra người này không có hảo cảm với tội phạm chứ, nhìn dáng vẻ này bình thường e là cũng chẳng đối xử tốt.

"Đi thôi, vào trong nông trường xem sao." Tống Sở rất lạnh đạm nói một câu rồi đi về phía trước.

Đám người của Đại đội trưởng đi theo, dẫn đoàn người vào nông trường.

Tổng diện tích của nông trường không lớn, nuôi hơn mười con heo, hai con bò, còn có mười mấy con gà.

Nhìn qua nuôi cũng không tệ lắm, chắc là người chăm sóc rất dụng tâm.

"Những thứ này là ai nuôi?" Tống Sở hỏi.

Đại đội trưởng vừa mới chuẩn bị mở miệng, người vừa nãy nói đã cười giành trước một bước, "Đều là người trong thôn chúng tôi nuôi."

Tống Sở phát hiện cảm giác tồn tại của Đại đội trưởng ở thôn này có chút yếu, mấy tên cán bộ khác trong thôn lại cường thế hơn nhiều.

"Diện tích của khu nuôi trồng này của các người thật lớn, chỉ là nuôi không được nhiều lắm." Tống Sở nhìn bốn phía.

Người nọ bắt đầu tố khổ, "Ai, đây cũng là do thôn chúng tôi quá nghèo, nuôi không nổi."

"Nhưng mà nếu như có sự ủng hộ của các đồng chí, chúng tôi nhất định có thể nuôi thêm."

Tống Sở không tiếp lời của ông ta, sau đó đi về phía một chiếc lều nằm ở chỗ khá vắng vẻ.

Lúc đến gần, cô chỉ thấy trong lều có mấy cái giường, lúc này trên một chiếc giường có một người đang nằm, thằng bé kia đang ngồi bên cạnh nắm chặt thành giường, gương mặt mang theo vài phần khó chịu và lo lắng sợ hãi.

Cách đó không xa mấy người đang làm việc, thấy đoàn người tới thì gương mặt đều mang theo vẻ căng thẳng, cảm giác bọn họ rất phòng bị.

"Bọn họ là?" Tống Sở tỏ vẻ thờ ơ hỏi.

Đại đội trưởng trả lời: "Bọn họ đều là tội phạm cải tạo được điều xuống nơi đây, bình thường sẽ ở nông trường, cũng làm việc ở nơi đây."

Người chen lời lúc nãy thấy có người đang nằm, sắc mặt không tốt lắm, "Những tên xấu xa này đúng là không bớt lo, ban ngày mà lười biếng nằm ngủ, đúng là không ra gì."

Mấy người khác cũng đều phụ họa, trong lời nói đều rất không vui.

Bọn họ dẫn theo người của đoàn khảo sát tới xem nông trường, vậy mà lại thấy tội phạm cải tạo đang lười biếng, chuyện này có phải là đã khiến người ta có ấn tượng xấu không.

Không biết còn cho rằng bọn họ đối xử tốt với tội phạm cải tạo nữa đấy.

"Chuyện này chắc chắn là ngoại lệ, bình thường thôn chúng tôi đối xử với những thành phần này rất nghiêm khắc, đồng thời còn định kỳ tiến hành nhóm đấu, tuyệt đối sẽ không để cho bọn họ thoải mái." Có người vẫn còn giải thích với đám người Tống Sở.

Xem ra phải tìm người tới giám sát những người này làm việc mới được, nếu không cả đám đều muốn lười biếng.

Tống Sở nghe những người này nói, phát hiện tâm trạng của Cố Việt có gì đó không đúng, cả người đều tản ra một loại khí lạnh và ẩn nhẫn tức giận.

Cô nghiêng đầu, chỉ thấy anh đang nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang nằm trong lều.

"Thời điểm này cũng không tới mức phải đi ngủ, đi qua nhìn một chút." Cô dẫn đầu tới đó xem thử.

Những người khác cũng vội vàng đi theo.

Bình Luận (0)
Comment