Sau khi Tống Sở ra khỏi cửa, bèn đến cửa gia đình Cố Việt ở nhờ.
Vừa đi đến, Cố Việt cũng mở cửa bước nhanh ra từ bên trong.
Trước khi tách ra hai người đã giao hẹn thời gian, bây giờ vừa đúng lúc.
Sau khi tụ họp, hai người mượn ánh trăng nhìn đối phương, hai người đã trao đổi ánh mắt, cùng nhau hiểu ngầm đi về phía nông trường.
Bởi vì thôn này quá xa xôi, cho nên vẫn chưa có điện, buổi tối không có hoạt động giải trí gì, mọi người căn bản đều đi ngủ rồi.
Cho nên trên đường ngoài tiếng chó sủa ếch kêu ra, cũng không có ai.
Đi ra khỏi nơi đông nhà trong thôn, bước ra đường Tống Sở mới mở miệng nói: “Tôi nghe nói tình hình của thôn này, cha anh và anh của anh, khả năng trong ba năm này rất không ổn.”
Sau đó nói một lượt toàn bộ những gì nghe được từ trong miệng của góa phụ.
Trên người Cố Việt tỏa ra hơi lạnh, nhưng trước mặt Tống Sở coi như vẫn kiềm chế: “Tôi cũng đã nghe ngóng được không ít, người tháng trước bị đánh gãy tay chính là cha tôi.”
“Anh có hỏi thăm được là tại sao bị đánh không?” Tống Sở cau mày.
Bởi vì buổi chiều khá gấp gáp, cho nên cô chủ yếu chỉ xem tình hình anh cả của Cố Việt.
“Hình như muốn ép cha tôi lấy thứ gì, còn cụ thể thì thôn dân đó cũng không rõ, chỉ biết lão đội trưởng và đoàn thể của ông ta thường sẽ hành hạ người điều xuống nông trường.
“Nếu có gia đình gửi hàng qua bưu điện đến, người của nông trường căn bản không thể nhận được, toàn bộ sẽ bị cướp mất.”
“Đây cũng thật quá đáng.” Tay Tống Sở có chút ngứa ngáy.
Cố Việt thở dài: “Tình hình bên này cũng không ổn, lão đội trưởng luôn tẩy não thôn dân, khiến cho mọi người coi người điều xuống như kẻ thù, ngay cả con nít cũng vậy.”
“Cố Cẩn bị ức hiếp cũng không phải là một hai lần rồi, thường bị đám trẻ trong thôn vây đánh, tôi nghe chú đó nói, có lần còn bị đánh đến gần chết, nếu không phải anh tôi tan ca kịp thời tìm qua, không chừng đã bị đánh chết rồi.”
“Sau đó người nhà của những đứa trẻ đó nghe xong còn đến gây sự với anh tôi ở nông trường.”
Bây giờ trong lòng anh rất khó chịu, thôn dân và tinh thần người dân của thôn Hạ Bá quả thật là một trên trời một dưới đất với chỗ này.
Từ trước đến nay Đường Dân đều không tẩy não thôn dân, cũng sẽ không bảo người đày xuống liều mạng làm việc, sẽ cho không ít lương thực, cho nên cho dù đám người ông anh làm việc cực khổ chút, nhưng không chịu những bức hại khác.
Cha và anh cả anh khá thảm, liên lụy Cố Cẩn cũng chịu rất nhiều cực khổ.
Tống Sở biết anh khó chịu, chìa tay vỗ vai anh: “Chuyện đã qua cũng qua rồi, chỉ cần bọn họ còn sống là tốt, vẫn có thể có cách giải quyết.”
Người bên này mệt lã, chết đói mấy người, may mà cha Cố bọn họ còn sống, thật ra với bọn họ trước mắt đã là tin tức tốt nhất rồi.
Bây giờ thói đời là như vậy, bọn họ không cách nào nói lý lẽ với các thôn dân ở đây, cũng không có cách nào kéo người ra đánh một trận, phải nghĩ cách khác sửa chữa những đám người lão đội trưởng như ác bá kia.
Hơn nữa chỉ cần sống đến năm tới, bọn đó bị đập tan, chỉ cần rất nhiều người điều xuống điều tra rõ không có vấn đề gì thì sẽ lần lượt chậm rãi được sửa lại kết luận sai, đám người cha Cố có thể trở về thủ đô rồi.
“Tôi hiểu, sống là tốt, sống chính là có hy vọng.” Cố Việt hiểu ý của cô, rất may là lúc anh khó chịu nhất có Tống Sở có thể ở bên cạnh an ủi, làm sự thô bạo sinh ra trong lòng anh có thể bị áp chế.
“Cháu của anh rất hiểu chuyện, anh nhớ nói chuyện với nó nhiều, tôi cảm thấy nó vẫn khá muốn có được sự tán thành của anh.” Tống Sở.
Bây giờ tên này nghe cô, lúc Cố Việt không nhắc đến, sự mất mác trong mắt rất rõ ràng.