Đội trưởng Ngô biết kế hoạch của Tống Sở, cũng biết phải khoảng hai lần mới thực hiện được.
Cho nên Cố Việt bọn họ rời khỏi nơi này, sáng sớm anh ta đều cho tên tráng sĩ kia cùng ở bên cạnh hai người Tống Sở.
Điều này cũng làm cho đám người con trai của lão đội trưởng không có cách nào ra tay được, trong lòng mắng đội trưởng Ngô một lần.
“Mẹ nó, đợi cha tao làm đại đội trưởng lần nữa, sẽ để cho người họ Ngô này đi dọn phân.” Con trai lão đội trưởng nhổ bãi nước miếng nói.
“Đúng vậy, vẫn là họ Ngô này muốn phá hỏng chuyện tốt của chúng ta.”
“Lần này thừa dịp lưng của chú bị thương, thằng cha này lập tức bắt đầu nhảy lên ở trong thôn, lên làm đại đội trưởng tạm thời, ông ta nhất định không xem chú ra gì.”
Mấy kẻ khác không chỉ châm biếm, mà còn không ngừng khích bác.
Con trai của lão đội trưởng hừ lạnh một tiếng tàn nhẫn nói: “Đợi tương lai sau khi cha bình phục, cả nhà của ông ta cũng đừng nghĩ đến cuộc sống tốt đẹp.”
“Anh cả, cái cô nữ đồng chí đó là từ tỉnh thành đến, chúng ta thật sự ra tay, sẽ không có việc gì chứ?” Có một tên dũng cảm không nhịn được hỏi.
Con trai lão đội trưởng liếc cậu ta một cái nói: “Sợ cái gì, những người này trong thành vẫn không phải đều giống nhau coi trọng trinh tiết nhất sao, sau khi thành người của tao, không lấy tao, thì cô ta còn có thể gả cho người nào nữa?”
“Giống như là mấy nữ thanh niên tri thức kia mà trước đó chúng ta đã chơi, các cô dám lên tiếng sao?”
Ở trong suy nghĩ của cậu ta, những cô gái từ trong thành đến này là dễ đối phó nhất, chỉ cần vừa đấm vừa xoa, sẽ không sợ các cô phản kháng.
Sau khi thành người của cậu ta, để cho cha cậu ta triển khai hoạt động, làm sao cũng giữ người lại ngay không phép chạy đi là được.
Ở thôn này, nhà bọn chúng chính là vua chúa.
Đến lúc đó xem như là người nhà của Tống Sở tìm đến, bọn họ vẫn còn có thể trả đũa, chính là do cô không biết xấu hổ mà quyến rũ cậu ta, quan lớn cậu ta không nhớ người đã qua, lúc này mới mang về làm dâu.
Nếu không thì sẽ kéo đi phê đấu ngay, cô là người đàn bà hư hỏng.
Lại bắt chẹt một khoản tiền, nhất định chính là một công đôi việc.
Nếu mà Tống Sở biết điều, cậu ta cũng không ngại mà dỗ dành, sau đó xem thử có thể bảo cô nghĩ một chút biện pháp hay không, dẫn cậu ta cùng đi vào trong thành.
Cô là trưởng khu của cái gọi là đó sẽ để cho cậu ta đến làm, đến lúc đó cậu ta đều có quyền và tiền cùng với người đẹp.
Trong mắt cậu ta, Tống Sở nhất định là dựa vào người nhà mới lên làm trưởng khu được, đổi thành cậu ta làm nhất định có thể vừa khớp.
Nghĩ như vậy, cả người cậu ta đều kích động.
Chẳng qua là sau khi hai người đội trưởng Ngô rời khỏi, Tống Sở cũng không có đi ra nông trường, làm cho bọn chúng chờ đợi rất buồn rầu.
Tống Sở và Tống Bình đều cùng nhau ở nông trường, buổi trưa và cơm tối cũng là ở lại ăn chung với nhau.
Đợi cha Cố làm việc, Tống Sở lập tức dẫn theo Cố Cẩn đi chơi, hơn nữa còn làm một ít khuyên bảo tâm lý cho nó.
Trước thì tốt rồi, Cố Cẩn và các cô cùng nhau rời đi, nhưng thằng bé lại không bỏ ông nội và cha được, cho nên còn phải làm một ít công tác nữa mới được.
Nó vốn là bị mẹ ruột ngược đãi, gặp phải rất nhiều bạo lực lạnh và ức hiệp, cho nên Tống Sở không hy vọng cưỡng ép dẫn nó đi, càng thêm lưu lại bóng ma nào đó trong lòng nó.
Vì vậy vẫn cùng nói chuyện với nó, từ từ giảm bớt phòng bị trong lòng của nó, lại nói cho nó, nói ở lại, cha và ông nội không tiện dẫn nó theo làm việc gì hết.
Chờ sau khi nó rời khỏi, lớn lên một chút lại đến thăm cha và ông nội mới là tốt nhất.
Tất nhiên, những lời này đều rất khéo léo, Tống Sở còn rất có kiên nhẫn nói không ít chuyện với nó.
Đến nhá nhem tối ăn cơm, thằng bé rõ ràng càng thích và ỷ lại Tống Sở hơn rất nhiều.
Làm cho cha Cố và anh cả Cố nhìn mà vui vẻ yên tâm không thôi, đồng thời trong lòng cũng rất chua xót, bọn họ thật ra thì cũng không bỏ được thằng bé.
Nhưng là vì để tốt cho thằng bé, ly biệt là chuyện nhất thiết.