Vành mắt của Tống Sở đỏ au, nhưng lại không có giấu giếm, kể lại chuyện mới vừa rồi.
Giọng nói của cô lúc này nhẹ nhàng mềm mại, dùng loại giọng điệu cứng rắn trước kia đó thì không giúp biểu hiện ra sự oan ức và sợ hãi được.
Làm cho mấy nữ thanh niên tri thức không nhịn được mà mang vào trên người mình.
Sau đó, một người dẫn đầu khóc, nói: "Đó chính là mấy người cặn bã, bọn họ nên bị kéo đi bắn chết."
“Đúng đúng, bọn họ chính là súc sinh. Loại chuyện như vậy không phải là một hai lần.” Mấy người khác cũng đỏ mắt.
Người nữ cảnh sát kia nghe nói vậy lập tức hỏi: "Cái gì? Bình thường bọn họ cũng làm không ít chuyện như vậy sao?"
Mấy người họ giống như là kìm nén lại nỗi sợ hãi, vừa muốn nói lại vừa thôi.
Nữ cảnh sát trấn an nói: "Không sao, các cô cứ nói ra tình huống mà mình biết. Nếu như còn có những tình huống khác, chúng tôi cũng sẽ lập án điều tra thật tốt, sẽ bàn giao cho các cô.”
Bọn họ cũng không phải phản phúc nữ cảnh sát giống như đối với những đồ lưu manh kia.
Lúc này, mấy người họ mới khóc và kể ra chuyện các cô ấy cũng từng bị ức hiếp, lại còn bị uy hiếp đủ loại.
Một thanh niên tri thức trước đây còn đã từng muốn tiết lộ chuyện đó ra.
Nữ cảnh sát không ngờ còn có sự việc như vậy, mấy người kia cũng quá lớn gan rồi, thậm chí ngay cả cùng nhiều người như vậy, cùng nhau ức hiếp các nữ tri thanh, hơn nữa còn làm ra mạng người, quá ghê tởm.
"Các cô và tôi cùng đi đến ủy ban thôn lấy khẩu cung làm chứng đi, nếu đều là thật thì sau khi được điều tra xong, bọn họ nhất định sẽ không có trái ngọt để ăn đâu.” Vẻ mặt của nữ cảnh sát vô cùng tức giận.
Hãm hại nữ thanh niên tri thức xuống nông thôn chết, chuyện này cũng không chỉ đơn giản là đùa bỡn lưu manh, hoàn toàn là làm người ta nó tức lộn ruột, chuyện còn rất nghiêm trọng.
“Được, chúng tôi cũng không muốn để bọn họ lại gieo họa cho những nữ đồng chí khác nữa, chúng tôi sẵn lòng làm chứng bọn họ.” Mấy người họ cũng giống như là quyết định bất cứ giá nào, thật ra thì trong lòng bọn họ cũng nghĩ như vậy.
Nữ cảnh sát không nhịn được mà bắt đầu đồng cảm với mấy người họ, càng chán ghét đám người của con trai lão đội trưởng.
Chờ Tống Sở uống cạn nước, sau khi tỉnh lại, mọi người lại cùng nhau đi đến ủy ban thôn.
Lúc này, lão đợi trưởng đã nghe thấy chuyện này, chịu đựng vết thương ở lưng mà chạy tới, sau đó dốc sức giúp con trai ông ta cầu xin tha thứ.
Ngoài ra mấy người nhà cũng đến, các bà còn dẫn con dâu tới khóc lóc om sòm ở trong sân của ủy ban thôn.
Bây giờ, đội trưởng Ngô mới không sợ bọn họ khóc lóc om sòm hay là uy hiếp, đồng chí cảnh sát càng không thể để ý tới bọn họ.
Chờ Tống Sở bọn họ tới, sau khi nữ công an đã lặng lẽ nói những chuyện khác với bọn họ, những người khác đều sợ đến ngây người.
Bọn họ cũng không ngờ lại còn xảy ra chuyện hãm hại chết nữ thanh niên tri thức.
Nhưng mà suy nghĩ lại đến những thứ này tùy tiện phách lối mới vừa rồi, lại cảm thấy bình thường.
Vì để không ảnh hưởng đến danh tiếng của các nữ thanh niên tri thức, mấy đồng chí cảnh sát cũng không hỏi rõ tình hình ở trước mặt mọi người,mà là mượn phòng làm việc của ủy ban thôn, gọi người vào trong hỏi.
Lão đội trưởng thấy vậy, trong lòng lập tức nảy sinh ra một loại dự cảm xấu, chẳng lẽ những cô gái thúi này muốn tố cáo bọn họ sao?
Thế này thì có thể sẽ gặp phiền phức mất.
Trong lòng ông ta thầm mắng con trai quá bốc đồng, mấy cô gái tới tỉnh thành là dễ động vào như vậy sao? Đã đi làm loại chuyện này rõ như ban ngày, đây không phải là chủ động đưa cái chuôi cho người ta sao.
Nhìn thấy mấy đồng chí công an đi vào phòng làm việc, ông ta kéo đội trưởng Ngô, nói một tràng uy hiếp, dụ dỗ mà chủ yếu là dụ dỗ.
Chủ là ông ta không biết, chuyện này chính là làm theo chủ đạo của đội trưởng Ngô.
Đội trưởng Ngô lộ ra vẻ khó xử, bày tỏ mình cũng không quản được chuyện như vậy, dẫu sao chuyện mới xảy ra mới vừa rồi, đó cũng không chỉ là người trong thôn thấy mà đồng chí công an người ta cũng tận mắt chứng kiến.
Cũng không cần những chứng cớ khác, việc mấy người đó đùa bỡn lưu manh Tống Sở đã là chuyện sắt đá rồi.