Cố Việt và Tống Sở ngồi xuống, mỗi người cầm một cái ly.
“Cha, ngày mai chúng con phải rời khỏi thôn rồi.”
Ý cười trong mắt của Cố Việt biến mất, thay vào đó là là nỗi niềm thương cảm và quyến luyến khi sắp phải chia ly.
Cha Cố vỗ vai anh một cái rồi nói: “Hai cha con chúng ta có thể gặp lại nhau đã là quá tốt rồi, hơn nữa Tống cũng đã đưa đám người của lão đội trưởng vào trong ngục giam, cuộc sống của cha cũng sẽ trở nên tốt đẹp hơn, con không cần lo lắng.”
Cố Việt gật đầu một cái: “Vâng, sau này con sẽ thường xuyên viết thư và gửi đồ cho mọi người, phía đội trưởng Ngô cũng sẽ không để đồ của mọi người bị kẹt lại đâu.”
“Con đã giao cho con trai của đội trưởng Ngô một công việc tạm thời ở nhà máy cơ giới trong huyện, sau này con sẽ giúp con trai của đội trưởng trở thành nhân viên chính thức ở đó, vậy nên chỉ cần cho nhà họ có hy vọng này thì họ sẽ không làm khó mọi người.”
Đây cũng là nguyên do chính mà Cố Việt phải giúp con trai của đội trưởng Ngô vào thành phố làm.
Dẫu sao thì sau khi bọn anh rời đi, ai biết được đội trưởng Ngô có trước mặt là một đằng, sau là một nẻo không.
Anh ở xa không thể quản đến, nếu cha anh và anh cả của anh có xảy ra chuyện gì, thì anh cũng chẳng kịp làm gì, có báo thù sau chuyện đó thì cũng không thể cứu vãn bi kịch, vậy nên hiện tại anh phải thu xếp sẵn.
Vì vậy nên anh đã dùng cái quyền lợi này, chỉ cần đội trưởng Ngô muốn cho con trai trở thành nhân viên làm việc chính thức thì anh ta sẽ không qua loa lấy lệ với anh.
Hơn nữa một khi có chuyện xảy ra, cũng có thể thông báo với anh ngay.
Việc này anh đã suy nghĩ xong trước từ lâu, vậy nên sau khi hoàn thành vụ phiên dịch, người ở trên tỉnh hỏi anh muốn được nhận thù lao gì, thì anh sẽ lập tức nói muốn sắp xếp cho một người thân vào làm tạm thời ở nhà máy cơ giới.
Này cũng không phải là việc gì hệ trọng, hơn nữa sau này có thể họ còn phải mời Cố Việt tới giúp đỡ họ, nên hiển nhiên là người ở phía sẽ đồng ý giúp anh sắp xếp.
Cha Cố thấy người con trai đẹp trai và lịch sự của ông ấy suy nghĩ chu toàn như vậy, ngày một trở nên trầm ổn, thì đặt tay lên vai anh và vỗ vài cái, ông ấy cũng không hỏi anh làm bằng cách nào, mà chọn tin tưởng vào con trai.
“Không có đám người của lão đội trưởng ở đây, quả thật là chúng ta có thể liên lạc bình thường lại rồi.” Con trai của nhà ông ấy càng ngày càng làm việc chín chắn hơn rồi.
Anh biết phải vừa đấm vừa như thế nào để sắp xếp chuyện của họ cho ổn thỏa, mà chuyện này lẽ ra phải là tấm lòng của người làm cha như ông ấy dành cho con trai mới đúng.
Thấy sự khôn lớn và trưởng thành của con trai, ông lại cảm thấy rất chua xót trong lòng, bởi vì để có được sự trưởng thành như ngày hôm nay thì cần phải trả giá.
Anh cả Cố cười nói: “Đúng vậy, nói không chừng trong tương lai cả nhà chúng ta còn có cơ hội đoàn viên, chia ly cũng chỉ vì để đoàn tụ lại.”
Cố Việt gật đầu một cách kiên định: “Nhất định là cả nhà chúng ta sẽ có thể đoàn tụ.”
Tống Sở ngồi bên cạnh mỉm cười, cô bổ sung thêm một câu: “Có lẽ là cũng sẽ không quá lâu đâu, một hoặc hai năm nữa là mọi người có thể trở về nhà rồi.”
Sau khi đập tan cái đám người kia, bắt đầu từ sau những người bị điều xuống cũng sẽ lần lượt được sửa lại án xử sai và đưa về lại.
Thân phận của ông Cố và cha Cố cũng không thấp, nên dù không phải là nhóm đầu tiên, thì thế nào cũng sẽ là nhóm thứ hai.
Chắc hẳn là là kỳ thi vào trường cao đẳng vẫn chưa được khôi phục, bọn họ có thể được sửa lại án xử sai.
Cha Cố cười: “Vậy chúng tôi sẽ nhận lời tốt lành của cô Tống đây.”
“Chú Cố, cháu là phúc tinh của thôn chúng cháu và cả thôn bên này, nên lời cháu nói rất có thể sẽ trở thành sự thật đấy, hai người mau chăm sóc sức khỏe của mình thật tốt, sau đó đợi quay về nhà thôi.” Tống Sở cười đùa.
Cô nói như vậy là muốn làm cho bầu không khí buồn bã, thương cảm của sự chia ly trở nên sinh động hơn.
Quả nhiên, cha Cố đã cười to một cách thoải mái: “Ha ha, tôi cũng cảm thấy cô Tống đây là phúc tinh, lời của cô, tôi tin.”
Nếu cô không phải là phúc tinh, làm sao có thể gặp được con trai của ông ấy và khiến con trai ông ấy không còn lạnh nhạt thờ ơ nữa, mà càng ngày càng trở nên có nhân tính.
Cũng nhờ có Tống Sở, mà giờ họ mới có thể thoát khỏi nỗi thống khổ khi bị đám người của lão đội trưởng bóc lột.