Lúc này mọi người mới chú ý thấy Tống Hữu Phúc đang mặc trên người một cái áo khoác trông cũng khá đẹp.
“Mắt nhìn của Sở Sở tốt thế, áo khoác này của ông đẹp thật đấy.”
“Đúng vậy, vừa nhìn đã biết không rẻ, ông mặc cũng vừa người.”
“Vừa người thì có vừa người thật, nhưng mà con bé kia phá của quá.” Tống Hữu Phúc thở dài.
“...” Những người dân trong thôn muốn đánh ai đó thì phải làm thế nào đây? Cái ông này đúng là được lợi còn khoe ra.
Bọn họ muốn có một cô con gái biết phá của như vậy mà còn không được đây, đúng là tức chết.
“Đúng rồi, khi nãy Sở Sở còn mua cho ông một cái radio?” Có người hỏi.
Tống Hữu Phúc lấy cái máy của mình ra và nói: “Đúng vậy, này là cái máy mà con bé mua cho tôi, tôi thật sự không thể ngờ rằng đời này tôi có thể sử dụng radio.”
“Đứa nhỏ đó cũng thật là, sao lại lãng phí như vậy chứ.” Ông phàn nàn trong sự hạnh phúc.
“...” Người dân trong thôn lại muốn đánh người, hôm nay trông Tống Hữu Phúc chướng mắt quá đi.
Nhưng mọi người cũng không nhịn được mà thật tâm cảm thấy đố kị, ngưỡng mộ, xen lẫn hận thù. Phần mộ tổ tiên của nhà ông Tống đúng thật là bốc lên khói xanh, Tống Hữu Phúc vậy mà nuôi dạy được một cô con gái vừa có triển vọng vừa hào phóng như Tống Sở.
Đặc biệt là có mấy hộ gia đình thường xuyên chu cấp cho con gái, bây giờ họ cảm thấy rất ngưỡng mộ ông.
Nhưng chỉ trong chốc lát, cái radio đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, từng người tiến tới nhìn, còn bảo Tống Hữu Phúc mở nó lên để mọi người nghe một chút.
Tống Hữu Phúc nào đâu biết mở, vì muốn nhanh chóng đi ra ngoài khoe với mọi người nên ông cũng quên hỏi con gái cách dùng thế sao.
“Đợi ăn cơm tối xong, tôi sẽ mang radio đến dưới tán cây đa lớn ở cửa thôn để mọi người cùng nghe. Bây giờ tôi phải nhanh chóng đi đưa cái radio và đồ ăn tới cho bác cả và bác hai của con bé.” Nói xong thì ông lập tức rời đi.
Lúc trở về thì ông vội bảo con gái chỉ ông một chút, đợi đến lúc trời chạng vạng tối thì ông lại tiếp tục đi khoe.
Lúc đến ruộng, rất nhanh ông đã nhìn thấy bác cả Tống và bác hai Tống.
Sau đó ông lớn giọng gọi: “Anh cả, anh hai, Sở Sở có mua cho mỗi người các anh một radio, còn có rất nhiều đồ ăn nữa, hai anh mau tới đây nhận này.”
Ông gào to như vậy, những người đang lao động ở xung quanh nghe được thì đều dừng tay lại, rồi bắt đầu rối rít chạy tới vây quanh họ.
Bác cả Tống bà bác hai Tống đứng ngây người, sau đó họ buông cái cuốc xuống và đi tới: “Em nói cái gì? Sở Sở mua radio cho bọn anh?”
“Đúng đấy, con bé có mua cho em một cái máy, sợ hai anh cảm thấy hiu quạnh nên con bé cũng mua cho hai người này.” Tống Hữu Phúc lấy cái radio từ trong túi ra với vẻ mặt hồng hào, và đưa cho hai người họ.
Hai người họ vừa mừng vừa lo, họ vội vàng lau tay vào người trước, đến khi cảm thấy tay đã sạch rồi mới tới nhận lấy.
“Này là radio sao! Trông không tệ chút nào.”
Trước đây bác cả Tống đã có nghe qua radio rồi, nhưng từ trước đến giờ, ông ấy chưa từng nghĩ tới việc bản thân có thể sở hữu một cái máy như vậy, thế nên ông ấy vui vẻ nói: "Sở Sở này thật là, sao lại lãng phí tiền như vậy chứ nghe nói món đồ này đắt lắm, còn phải có phiếu mới mua được.”
Bác hai Tống thích cái radio đến mức sờ mãi không buông, ông ấy nói hùa theo: “Đúng đấy! Sở Sở lãng phí tiền quá, nghe nói ở trong thành phố còn chẳng có bao nhiêu người có món đồ này, thế mà một người nông dân như anh còn được dùng trước nữa chứ.”
Tống Hữu Phúc ưỡn ngực lên một cách đầy kiêu ngạo: “Hai anh cứ nhận lấy đi, trước đây hai anh đã đối xử tốt với Sở Sở như vậy, nên hiển nhiên là khi có thứ gì đó tốt là đều muốn biếu các anh.”
“Tới đây, mỗi nhà các anh còn có một túi đồ ăn, cái túi kia là Sở Sở tặng chị dâu, lát nữa nhờ hai anh về nói lại.”
Lúc này, vợ bác cả Tống và vợ bác hai nhanh chóng chạy tới với khuôn mặt tươi cười rạng rỡ như hoa.
Một mặt họ không đồng ý với việc Tống Sở đã quá lãng phí khi mua đồ đắt tiền như vậy, một mặt là không nhịn được mà khen ngợi Tống Sở như hoa.
Trong lòng Tống Hữu Phúc cảm thấy vô cùng đắc ý, điều đó là tất nhiên rồi, cũng không xem con gái là do ai sinh, sau khi ông đưa đồ cho họ xong thì ông lại tiếp tục đi dạo tới những chỗ khác, cũng tiện đi khoe với mọi người.