Hôm sau, Tống Sở mở một đại hội tuyển cử ở khu nuôi dưỡng.
Mỗi người bỏ phiếu chọn ra trưởng khu và phó trưởng khu, không dùng hình thức giơ tay, mỗi người được phát một tờ giấy, chỉ cần viết con số của người lựa chọn tương ứng lên trên giấy là được.
Ví dụ như Đường Hữu Hoa là 1, Đường Vĩ là 2, ngoài ra còn có ba ba người được đề cử ở vị trí 3, 4, 5.
Viết số rất đơn giản, người không biết viết chữ cũng có thể cầm bút dựa theo nét mà viết ra.
Phương thức tuyển cử như vậy được công nhân ở khu nuôi dưỡng chấp nhận, dù sao nếu dùng hình thức giơ tay hoặc trực tiếp thống kê ngay trước mặt thì sẽ rất dễ đắc tội với người ta.
Đặc biệt là trưởng khu nới được lựa chọn từ chính bàn tay của bọn họ, khiến bọn họ rất kích động và có cảm giác thành tựu.
Đồng thời mọi người cũng nhất trí cho rằng Tống Sở quả nhiên rất công bằng, thực ra nếu cô tự chỉ định ai làm trưởng khu, bọn họ cũng chắc chắn sẽ không phản đối, nhưng cô lại lựa chọn tôn trọng ý kiến của mọi người, chuyện này khiến bọn họ rất cảm động.
Rất nhanh đã có kết quả tuyển cử, Đường Hữu Hoa quả nhiên đạt được hơn bảy mươi phần trăm số phiếu, trở thành trưởng khu mới, Đường Vĩ được chọn làm phó trưởng khu.
Tất cả công nhân trong khu nuôi dưỡng đều biết năng lực của hai người, cho nên cũng không có bất kỳ nghi ngờ gì với kết quả này.
Chọn lựa trưởng khu và phó trưởng khu xong, Tống Sở đưa tài liệu công việc đã được sửa sang lại của mình ngay trước mặt bọn họ.
"Từ giờ trở đi, tôi sẽ từ chức trưởng khu, tương lai khu nuôi dưỡng sẽ toàn quyền giao lại cho hai người." Tống Sở nhìn hai người.
Đường Hữu Hoa và Đường Vĩ kích động đồng thời lại có chút chua xót và không muốn, khu nuôi dưỡng có thể có thành tựu và quy mô như ngày hôm nay, tất cả đều là công lao của Tống Sở, bọn họ chẳng qua chỉ là nhặt thành quả thôi.
"Chúng tôi nhất định sẽ nỗ lực khiến khu nuôi dưỡng trở nên lớn mạnh." Được Tống Sở chỉ bảo và bồi dưỡng trong thời gian dài như vậy, hai người cũng có dã tâm và mục tiêu.
Càng không muốn khiến Tống Sở thất vọng về bọn họ.
Tống Sở giơ tay nắm lấy tay của từng người, "Tôi tin tưởng hai người, khu nuôi dưỡng nhất định sẽ tốt hơn."
Công nhân ngồi ở dưới thấy thế cũng nhịn không được mà đỏ cả mắt.
Bọn họ thực sự không nỡ rời xa trưởng khu Tống Sở này, nhưng cũng biết cô có bản lĩnh như thế, không nên bị vây khốn trong một khu nuôi dưỡng ở nông thôn thế này, cô phải đi tới nơi rộng lớn hơn.
"Sở Sở, sau đó cô phải thường xuyên về khu nuôi dưỡng thăm chúng tôi đấy nhé!" Mọi người nhịn không được mà nói ra.
Tống Sở cũng có tình cảm với khu nuôi dưỡng do chính tay mình tạo dựng, cười nói: "Được, sau này tôi lại tới giám sát mọi người, đến lúc đó mọi người đừng mắng tôi."
"Ha ha, cứ tới giám sát, chúng tôi cầu còn không được, làm sao có thể mắng chứ."
"Đúng vậy, có cô giám sát chúng tôi mới có thể ngày càng phát triển."
"Hoan nghênh trở về giám sát."
Tâm trạng khó chịu của mọi người được câu nói này của Tống Sở hòa tan, mỗi người đều bật cười hô to.
Không có Tống Sở thì bọn họ sẽ không có cuộc sống tốt đẹp như bây giờ, đãi ngộ ở khu nuôi dưỡng của bọn họ còn tốt hơn cả huyện, bây giờ bọn họ tùy tiện ra ngoài cũng là đối tượng ngưỡng mộ ghen tị của những thôn khác.
Tất cả mọi người rất quý trọng cơ hội không dễ có này, đều rất cảm kích Tống Sở.
Tống Sở lại cùng kế toán, thu chi đối chiếu sổ sách, sau khi đối chiếu toàn bộ thì hai bên kí tên, lúc này mới giao cho hai người Đường Hữu Hoa.
Bên phía Tống Bình cũng đã bàn giao toàn bộ công việc rồi, hai người đều buông lỏng rất nhiều.
Hôm nay công việc ở khu nuôi dưỡng của Tống Sở đã kết thúc rồi.
Cố Việt là nhân viên kỹ thuật, không có gì cần bàn giao, với lại cũng chỉ tạm giữ chức ở khu nuôi dưỡng, đến lúc đó nếu cơ khí ở khu nuôi dưỡng xảy ra vấn đề, anh hỗ trợ sửa chữa là được.
Nói như vậy, kí túc xá ở khu nuôi dưỡng bên này vẫn chừa cho anh một căn, quay về thôn cũng có thể tiếp tục ở.