Sau khi mắng người nhà họ Lý xong, Tống Bình cảm thấy cả người đều thoải mái sảng khoái.
Cô ấy đã học được không ít thứ ở trên người Tống Sở.
Vì vậy, cô ấy cười nói với những người trong thôn tới tham gia náo nhiệt hỗ trợ cổ vũ: "Cảm ơn mọi người đã tới giúp đỡ, nếu không e rằng hôm nay người nhà họ Lý lại còn không nghe theo và không bỏ qua."
Sở dĩ người nhà họ Lý rời đi nhanh chóng như vậy, ngoại trừ việc bị cô ấy châm chọc không còn mặt mũi ra, thì cũng bởi vì người trong thôn cũng tới giúp các cô ấy.
Bắt nạt kẻ yếu mềm chính là bộ mặt thật của người nhà họ Lý, bọn họ không dám làm chuyện ác ma trước mặt biết bao nhiêu người như vậy.
Sau ngày hôm nay, người trong thôn cũng sẽ giúp cô ấy đi tuyên truyền khắp nơi, người nhà họ Lý cũng không còn mặt mũi nào mà quay trở lại.
"Chúng ta là người của cùng một thôn, giúp đỡ cô là điều nên làm mà."
"Đúng vậy, người của thôn Hạ Bá chúng ta cũng không phải là người mà những người dân ở thôn khác có thể bắt nạt được."
"Bản thân nhà họ Lý không biết xấu hổ, dám tới đây thì bọn họ phải chuẩn bị tinh thần bị mắng cho tốt đi."
"Nếu không phải sợ gây chuyện cho trong thôn, chúng tôi cũng muốn đánh anh em nhà họ Lý một trận ra trò."
Những người trong thôn cảm thấy tới giúp đỡ cô ấy là đúng, nhưng nghe được lời cảm ơn của Tống Bình, thì vẫn là lại cảm thấy rất dễ chịu, thỏa đáng, bọn họ nhận được sự báo đáp.
Tống Bình cười gật đầu: "Vâng, bất kể như thế nào thì hôm nay cũng xin cảm ơn các cô chú."
Mọi người cũng đều vui tươi hớn hở nói không cần phải khách sáo, sự gắn kết và bầu không khí của cả thôn càng ngày càng tốt hơn.
Lúc Đường Dân chạy đến thì chuyện đã kết thúc, lại để cho tất cả mọi người giải tán.
"Cháu đi làm ở huyện thành. Nếu như người nhà họ Lý dám đi tới trong huyện làm phiền, thì cứ gọi điện thoại về nói một chút. Cậu sẽ đích thân đi tìm đại đội trưởng của thôn bọn họ để nói chuyện." Ông nói với Tống Bình.
Đối với sự bảo vệ của mọi người và đại đội trưởng, trong lòng Tống Bình cảm thấy rất ấm áp: "Vâng, cảm ơn đại đội trưởng."
Thật ra thì, nếu như người nhà họ Lý dám tìm đến chỗ làm việc của cô ấy, cô ấy và Sở Sở cũng sẽ có thể giải quyết.
Hơn nữa, với dũng khí của người nhà họ Lý, bọn họ cũng không dám đến trong huyện mà làm phiền, nhưng cô ấy vẫn cảm ơn tấm lòng của đại đội trưởng.
Đường Dân cười cười: "Đều là người cùng một thôn, đều là họ hàng thân thích, khách kháo gì chứ."
Tống Bình mời ông vào nhà uống miếng nước, ông từ chối, gần đây có khá nhiều chuyện, ông lại đi làm việc.
Vợ chồng bác hai Tống cũng không vội tiếp tục đi làm việc, kéo con gái trở về, khen một lúc.
Để cho sau này cô ấy sẽ như vậy, nhất định bản thân phải mạnh mẽ đứng lên, học hỏi thêm Tống Sở một chút, xem ai còn dám bắt nạt.
Đối với bọn họ bây giờ mà nói, chuyện con gái ly hôn người khác nói ra nói vào đã không có gì đáng kể, quan trọng là tương lai cô ấy tốt là được.
Tống Bình không nhịn được mà vành mắt đỏ hoe, về nhà có nhiều người thân ủng hộ như vậy thật tốt.
Bên kia, Tống Sở dẫn đám người Cố Việt đi vòng một vòng quanh trên núi, không có đi đến chỗ quá sâu.
Đào được không ít dược liệu và quả dại, thì lập tức xuống núi đi về nhà.
Mới vừa vào thôn đã bị không ít người xông tới, sau đó nói chuyện hôm nay người nhà họ Lý tìm tới cửa bị Tống Bình mắng đi mất.
Mỗi một người đều khen ngợi Tống Bình làm rất tốt, không hổ là cô giữ ở bên người lâu như vậy.
Tống Sở được mọi người khen ngợi thì rất vui vẻ, mặc dù cô biết chị họ đã không còn mềm mỏng giống như trước nữa nhưng cô vẫn có chút bất ngờ vì cô ấy đã dũng cảm lên nhiều như vậy.
Nhưng mà đây là chuyện tốt, phụ nữ cũng nên vùng lên mạnh mẽ như vậy, nhất là đối với những tên đàn ông cặn bã, nên đánh thì cứ đánh.
Tống Sở cũng không có đi tới nhà Tống Bình, cô cảm thấy bây giờ đối phương không cần an ủi, nên đi thẳng về nhà.