Thời gian kế tiếp, Tống Sở hầu như đều dùng để dạy Cố Việt, phải học sử dụng máy tính như thế nào trước.
Cố Việt càng học càng hăng say, nếu đổi thành trước đây anh căn bản không cách nào tưởng tượng, thì ra máy tính lại có thể dùng thế này.
Quả thực quá thần kỳ, cũng không biết đồ đạc trong phòng thí nghiệm này vì sao lại có trình độ khoa học kỹ thuật cao như vậy.
Nhưng mà anh rất thông minh không hỏi Tống Sở, càng không hỏi cô về những thứ này.
IQ của Cố Việt rất cao, năng lực học tập cũng không bình thường, rất nhanh đã học xong cách sử dụng máy tính như thế nào, cùng với trình tự vận dụng software.
Nhưng mà có những thứ không phải vừa học là có thể biết ngay, còn phải bắt đầu học tập từ cơ sở.
Ví dụ như mô hình hóa và thiết lập dữ liệu đầu vào bằng phần mềm mô phỏng cụ thể, anh toàn toàn ngơ ngác, không biết phải bắt tay từ chỗ nào.
Tống Sở bèn đưa cho anh tài liệu và sách vở về phương diện này, bảo anh tự học trước, có chỗ nào không hiểu thì hỏi cô.
Dù sao phòng thí nghiệm nằm ngay trong đầu của Cố Việt, lúc nào cũng có thể đi vào học tập sử dụng.
Hơn nữa dựa theo mối quan hệ ngày càng ăn ý của hai người, giữa hai người lại thành lại cây cầu tín nhiệm.
Tống Sở phát hiện sách vở trong thư viện của cô, có thể để ở phòng thí nghiệm của Cố Việt, cho dù hai người có xa nhau thì sách vở cũng vẫn ở chỗ của anh.
Sẽ không giống như trước nữa, chỉ cần cô và Cố Việt cách xa nhau, các món đồ hoặc sách vở sẽ biến mất, tự động trở lại vị trí cũ.
Hai người một dạy một học, hoàn toàn quên mất thời gian.
Chờ lúc đi ra đã hai giờ sáng, Cố Việt nhìn đồng hồ đeo tay một cái, xin lỗi nói: "Tống Tiểu Sở, không nghĩ tới trì hoãn cô lâu như vậy, cô mau ngủ đi."
Trong phòng thí nghiệm Tống Sở cũng không thấy gì, sau khi đi ra mới cảm thấy có chút mệt nhọc, "Anh cũng mau trở về ngủ đi, đùng chui vào phòng thí nghiệm nữa, nếu không ngày mai sẽ không có tinh thần, thức đêm cũng không tốt cho cơ thể."
Sau khi tới nơi đây, cô đã nuôi dưỡng được thói quen ngủ sớm.
Vốn dĩ Cố Việt nghĩ quay về sẽ xem tài liệu và nghiên cứu tiếp, nghe được cô lời này, trong lòng cảm thấy ấm áp, "Được, nghe lời cô."
Tống Sở cười giơ tay nhéo má anh, "Ngoan!"
Đừng nói làn da này của học thần Cố thật tốt, sờ vào còn rất thoải mái,
Cố Việt sửng sốt, lập tức bật cười: "Vậy tôi về trước, ngủ ngon!"
Lúc này anh thật muốn ôm Tống Tiểu Sở một cái, nhưng mà vẫn nhịn được.
Tống Sở thu hồi móng vuốt, vẫy tay với anh, "Ngủ ngon!"
Ngày hôm sau, sáng sớm Tống Sở cầm theo phương án lựa chọn nhà máy gia công thực phẩm do tự cô làm tới phòng làm việc của Thịnh Thanh Dương.
Thịnh Thanh Dương tỉ mỉ lật xem một lần, càng xem càng thoả mãn, sau khi Tống Sở dùng văn tự viết ra, không chỉ bao hàm toàn bộ trọng điểm ngày hôm qua, mà còn rất nhiều chi tiết được mở rộng một cách cụ thể.
"Phương án này của Tiểu Tống rất tốt, cứ dựa theo phương án này của cô mà chấp hành đi."
Anh ta dừng một chút lại nói: "Thư kí Trương đã thông báo với xưởng trưởng của nhà máy, chiều ngày hôm này sẽ tới đây họp, bên này sẽ do cô sắp xếp chủ trương, cô thấy có được không?"
Anh ta cảm thấy Tống Sở làm ra phương án này, do cô chủ tưởng sắp xếp là thích hợp nhất.
Tống Sở cười gật đầu: "Không thành vấn đề."
"Ừ, vậy cô đi chuẩn bị một vài tư liệu cuộc họp đi, hai giờ gặp nhau ở phòng họp." Thịnh Thanh Dương cười nói.
"Được, gặp lại sau."
Tống Sở trở về phòng làm việc, viết nội dung tổng thể của cuộc họp vào máy tính, phải sắp xếp thế nào trong lòng cô đã có tính toán.
Bên này vấn đề lương thực đã giải quyết xong, buổi trưa ba người sẽ tới quán ăn ăn cơm, buổi tối sẽ tự làm.
Biết ngày hôm nay các xưởng trưởng của nhà máy trong huyện sẽ tới đây họp, đám người Ngụy Nhiên có chút khẩn trương.
Dù sao bọn họ ở đơn vị cũ, bình thường họ là người bị lãnh đạo sắp xếp đi họp.
Hiện tại lại trái ngược, mặc dù là Phó chủ nhiệm Tống Sở chủ trì công việc, nhưng bọn họ lại phải đi chấp hành, sau đó sẽ sắp xếp và theo dõi cụ thể với những xưởng trưởng này.