Cố Việt hiểu ý, xoay người vào làm bộ đặt lại đồ đạc, nhưng thực ra là bỏ vào trong không gian.
Lúc này mới ra ngoài đóng cửa lại, gật đầu với Tống Sở: "Đi thôi."
Suốt dọc đường đi, nhân viên của khu nuôi dưỡng và người trong thôn, gặp phải các cô đều rốt rít nhiệt tình chào hỏi.
Thấy Cố Việt và Tống Sở đi tới lên trên núi, mọi người đều nghĩ rằng hai người họ muốn đi lên núi, nên cũng không có để ý nữa.
Tìm một ngọn núi nhỏ không người, có phong cảnh tương đối đẹp đẽ, Tống Sở tựa lưng vào trên một cây đại thụ.
Cô dẫn đầu lên tiếng trước: "Học thần Cố, anh có cảm thấy lực lượng của chúng ta rất nhỏ bé không?"
Cố Việt đi tới bên cạnh cô, cũng tựa vào trên cây to theo giống vậy: "Ý cô là gì?"
“Cũng giống như nói về phương diện anh muốn cải tiến kỹ thuật này.” Tống Sở nghiêng đầu nhìn về phía anh.
Cố Việt cũng nghiêng đầu, hai người cách nhau rất gần, hơi thở gần như muốn phả ra ở trên mặt của đối phương: “Có loại cảm giác này, gần đây cũng có chút bất lực."
"Tôi muốn làm ra một thứ gì đó, nhưng lại phát hiện thiếu quá nhiều thứ, sau đó lại đều phải đặt nền móng trước, không nói đến việc lãng phí rất nhiều thời gian sức lực, còn rất mệt mỏi."
Tống Sở gật đầu: "Tôi cũng cảm thấy như vậy."
"Cho nên tôi đang suy nghĩ, hay là chọn một ít sách và tài liệu trong không gian phù hợp với sự phát triển của cái niên đại này, chép một phần sau đó tìm một cơ hội để hiến tặng cho đất nước."
Cô tiếp tục nói: "Như vậy thì không cần lấy sức của một mình chúng ta đi làm, nổi dậy sức lực của cả nước thì hiệu quả nhất định sẽ tốt hơn rất nhiều, chúng ta cũng không cần phải mệt mỏi như vậy, sau đó thì có thể dành ra nhiều thời gian và không gian hơn, đi làm những chuyện thú vị khác một chút."
Bây giờ suy nghĩ một chút, mặc dù cô ở thời hiện đại khá thích hưởng thụ, cũng không thường trở về du lịch để thư giãn một chút.
Nhưng cuộc sống và công việc lại đều là xoay quanh phương diện dược phẩm sinh học. Nơi nán lại phần lớn thời gian đều là viện nghiên cứu, sâu hơn tới thường xuyên vừa đi vào nghiên cứu thuốc mới chính là mấy tháng, nửa năm không ra.
Cô đã trải qua một lần rồi, không cần thiết phải lại trải qua lần thứ hai.
Dĩ nhiên, cũng không phải nói cô muốn từ bỏ phương diện chế thuốc sinh học này, cô vẫn sẽ làm như cũ, nhưng cũng không muốn lại để cho mình mệt mỏi như vậy.
Cô có thể đưa ra toa thuốc, dẫn dắt những nhân tài chuyên nghiệp khác đi làm, để cho mình giảm bớt áp lực công việc, thứ hai cũng có thể mượn chuyện này mà đào tạo được càng nhiều nhân tài chuyên nghiệp hơn.
Như vậy mới có thể phục vụ cho quốc gia tốt hơn, dẫu sao sức lực của một người cũng thật quá có hạn.
Cũng giống như bây giờ cô có thể cầm ra cách điều chế đều không có chữa trị được rất nhiều bệnh tật xuất hiện ở trên toàn thế giới, nhưng lại thật sự không có cách nào để sản xuất ra, bởi vì điều kiện hoàn toàn không cho phép, không có dây chuyền sản xuất dụng cụ y dược hoàn thiện để hoàn thành.
Mặc dù khoa học kỹ thuật bây giờ ở Châu Âu đang dẫn đầu, nhưng đối với cô mà nói, cũng thuộc về cái dạng đặc biệt lạc hậu.
Cố Việt bị lời nói này của cô làm cho chấn động một cái, rất nhanh đã kịp phản ứng lại ý của cô.
Anh trầm mặc trong chốc lát rồi nói: "Cô nói đúng, bây giờ tôi cũng cảm thấy chỉ dựa vào sức lực của chính mình thì thật sự là quá yếu."
"Nếu như đất nước có thể nắm giữ kỹ thuật tân tiến hơn, tập trung một nhóm người mới đi tập trung đào tạo học them, nhất định có thể chết tạo ra rất nhiều dụng cụ tân tiến, đến lúc đó, chúng ta muốn làm cái gì, thì cũng không cần lại phải bắt đầu lại từ đầu mà làm."
Đây cũng là một trong những nguyên nhân anh đề nghị gầy dựng lại xưởng cơ giới, sau đó nhờ người tới huấn luyện ra một nhóm công nhân kỹ thuật.
Một mình anh thì thời gian và sức lực có hạn, cái gì cũng phải đi theo dõi, cũng không biết lúc nào mới có thể làm cho khoa học kỹ thuật bay vọt.
Tống Tiểu Sở nói ra ý kiến, anh cũng không nhịn được mà động tâm.