Tống Sở cũng cười rồi nhận lấy cái gùi của hai thầy cô: “Con cũng cắt cỏ giúp hai người.”
Mấy người hiển nhiên đều không phản đối, hai ông cháu muốn sống cùng nhau, ông Lộ và ông Ngụy cũng muốn truyền kiến thức cho Tống Sở.
Cùng nhau ra sau núi cắt cỏ, Tống Sở luôn bàn bạc những thứ về phương diện dược phẩm sinh học với ông Ngụy.
Cô đã quyết định, sau này không còn che giấu nữa, có một người thầy như ông Ngụy, tương lai cô ra ngoài vượt trội năng lực ở phương diện này, cũng có thầy gánh họa che chở cho cô.
Sau này cô cũng không định ghi danh chuyên ngành dược phẩm sinh học nữa, lúc học đại học cô muốn chọn chuyên ngành khác, nhưng vẫn sẽ theo thầy học nghiên cứu chế thuốc, sau này đoạt giải thưởng nước ngoài, làm vẻ vang đất nước.
Phương thuốc nên đem ra, cô cũng sẽ lấy ra toàn bộ, không chỉ vì đất nước, cũng muốn để cho càng nhiều người chữa khỏi bệnh tật.
Sau này cô sẽ lấy ra ít nhất phân nửa thời gian, thử làm chút chuyện thú vị khác hơn, giống như học thần Cố nói, duy trì cảm giác mới mẻ của cuộc sống rất quan trọng.
Giống như làm kinh tế bây giờ, thật ra cô cảm thấy khá thú vị.
Sau này còn có thể học chút thứ khác, ví dụ vẽ tranh, nhảy múa, nhạc cụ gì đó.
Trên sự nghiệp cũng có thể tìm lại cảm hứng phát triển lần nữa.
Ông Ngụy phát hiện Tống Sở hôm nay cho ông ta cảm giác khác, không chỉ nghiêm túc hơn, đưa ra không ít nhận xét vấn đề mới mẻ hơn, làm sau khi ông ta ngẫm nghĩ mới có thể trả lời.
Ông ta vui mừng không thôi, theo tiến độ học tập, và khả năng tự học, hiểu biết và lĩnh ngộ của cô, có lẽ không bao lâu có thể thành nghề rồi.
Dọc đường ông ta lại dạy cho Tống Sở nhiều thứ hơn, cắt xong cỏ cho heo ăn trở về, còn cầm giấy bút giải thích công thức cho Tống Sở, đồng thời dùng phương thuốc làm ví dụ.
Tống Sở nghe một lần đã biết rồi, còn có thể học một biết mười, càng đưa ra một số quan điểm mới, khiến bản thân ông ta trái lại được lợi rất nhiều.
“Sở Sở, gần đây cháu lại tự học khoản này?” Ông Ngụy không nhịn được hỏi.
Thật ra là hôm nay Tống Sở đã cho ông ấy một bất ngờ quá lớn.
Lúc trước cô cũng rất có thiên phú, giống như học hành có thể nghe một lần là hiểu, sau đó thấu hiểu, nhưng bây giờ thì khác, giống như đột nhiên thông suốt, còn có thể học một biết mười, đưa ra quan điểm mới, điều này dọa ông ấy sợ một phen.
Nhưng đây là chuyện tốt, ông ấy luôn biết có thiên tài, sẽ có sự thông suốt vừa nói, hoàn toàn là nảy sinh ra vì một lĩnh vực nào đó.
Tống Sở cười rồi nói: “Ừ, cháu vẫn luôn lén học những thứ về khoản dược phẩm sinh học này.”
“Cháu cũng không biết tại sao, bỗng nhiên khoảng thời gian trước giống như hiểu được rất nhiều thứ.”
Cô nói tiếp: “Ví dụ tờ phương thuốc chú vừa cầm ra cho cháu xem kia, bản thân cháu thoáng cái đã có thể nghĩ đến rất nhiều thứ, thậm chí còn có thể hoàn thiện nó.”
Ông Ngụy kinh ngạc, vẻ mặt vui mừng: “Hoàn thiện nó?”
Ông ấy đưa giấy bút cho Tống Sở: “Đây, mau thử xem.”
Tống Sở thấy bộ dạng này của ông ấy trong nháy mắt đã yên tâm, xem ra thầy đã tin ám thị cô đột ngột thông suốt.
Có một loại người sinh ra đã biết, cô lấy cái cớ khác loại này che giấu cho mình.
Dù sao không thể nào có người biết cạy não cô ra xem, đây là xã hội pháp trị, không còn là cuối thời nữa.
Hơn nữa tương lai chỉ cần người ở trên còn muốn dùng thứ trong cái đầu này của cô, tin rằng cũng sẽ không làm ra chuyện gì cấp tiến cấp bách.
Cô đã hoàn toàn buông bỏ nỗi băn khoăn trước kia, sau này có thầy Ngụy ở đây che chở, cô có thể hoàn toàn tự mình bay cao rồi.