Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão (Bản Dịch Full)

Chương 424 - Chương 424. Thật Sự Không Nên Ghen Tị 2

Chương 424. Thật sự không nên ghen tị 2 Chương 424. Thật sự không nên ghen tị 2

Sau đó Tống Sở lại bị ông Ngụy và ông Lộ kéo đi học tiếp, Cố Việt thì ở bên ông nội Cố.

Cố Việt cũng đã mua rất nhiều thịt, rau, bánh bích quy và các loại đồ hộp.

Buổi chiều thì anh hai Tống trực tiếp đến nấu cơm, và đã nấu xong trước khi tan tầm, sau khi anh tiễn họ về nhà thì anh lại quay về ăn chung với bọn cô.

Ăn cơm xong đã là năm giờ chiều, đám người Tống Sở nhanh chóng chào tạm biệt với mọi người ở trong chuồng trâu, rồi đưa Cố Cẩn rời đi.

Tống Sở đi tìm mẹ của cô rồi họ cùng nhau trở về thành phố.

Người nhà họ Tống đều cảm thấy rất lưu luyến, không muốn rời xa hai mẹ con cô, cứ bảo hai người nghỉ ngơi cho khỏe rồi hãy trở về.

Tống Hữu Phúc còn đặc biệt tiễn hai mẹ con cô ra cửa: “Sở Sở, khi nào cha có thể đi vào thành phố? Gần đây cha đang luyện nghề thợ mộc đấy.”

Khoe công việc ở huyện chỉ là thứ yếu, chủ yếu là ông muốn đi chung với vợ mình.

Tống Sở nào đâu không nhìn ra được dụng ý của ông, cô khẽ cười và nói: “Cha, dạo gần đây con cũng khá bận rộn, tháng sau con sẽ đề cập chuyện đồ dùng trong nhà với xưởng trưởng của nhà máy, đến lúc đó cha có thể thể hiện tài năng của mình thật tốt, nhất định sẽ không thành vấn đề gì.”

“Lần tới con sẽ mang bản vẽ đồ dùng trong nhà về cho cha, cha nghiên cứu kỹ lưỡng một chút, nếu dùng cái này để thể hiện thì chắc chắn cha sẽ khiến họ sáng mắt.”

Mới đây cô có nhờ người đi hỏi thăm giúp cô xem ở trong huyện có nhà nào có thể cho mướn không.

Sau này cha của cô cũng vào thành phố để làm việc, tốt hơn hết là để mẹ cô ở với ông, để hai vợ chồng già bọn họ nương tựa lẫn nhau.

Tống Hữu Phúc vừa nghe cô nói vậy thì vội cười, gật đầu: “Tốt quá, mà cha cũng không cần phải gấp như vậy, ý cha muốn hỏi là cha có thể đi cùng không.”

Ông nhìn sang Đường Phụng, khuôn mặt già đỏ lên, ông nói: “Chủ yếu là cha cũng sợ mẹ con không chăm sóc tốt cho bản thân, nên để cha vào thành phố với bà ấy.”

Đường Phụng nghe ông nói như vậy, trong lòng bà cảm thấy khá dễ chịu nhưng ngoài mặt bà lại tỏ ra tức giận với ông: “Ông, cái ông già này, ông làm gì ở trước mặt con gái thế.”

Mặc dù Tống Hữu Phúc không có bản lĩnh bao nhiêu, nhưng mấy năm gần đây ông đối xử rất tốt với bà, cái gì cũng đều nghe theo bà, hơn nữa ông còn theo sát bà.

Năm đó bà cũng thích lấy chồng, thật ra thì lúc xa nhau, bà vẫn nhớ tới lão già ấy.

Tống Sở thấy dáng vẻ lưu luyến, không nỡ rời xa của hai vợ chồng này thì cười nói: “Cha yên tâm đi, đến lúc đó con nhất định để cho cha vào thành phố với mẹ, con sẽ đi thuê một căn nhà để cho hai người ở chung, nếu bọn con có rảnh rỗi, hoặc các anh vào thành phố cũng có thể ở đó.”

“Vừa hay xưởng đồ dùng trong nhà cũng cách xưởng trang phục không xa lắm, nên con sẽ thuê nhà ở gần đó.”

Đường Phụng cười híp mắt, rồi kéo tay Tống Sở: “Vẫn là Út bảo của mẹ hiếu thuận.”

Tống Hữu Phúc cũng rất đồng tình: “Đúng, vẫn là Út bảo hiếu thuận.”

Nào có như mấy đứa con trai chó kia, chỉ biết làm cho người ta bực mình, vẫn là con gái thân thiết hơn.

Tống Sở và Đường Phụng xách theo rau ở nhà rồi cùng nhau lên xe.

Lúc này, ở trong thôn có không ít người đã cơm nước xong xuôi, đang đứng tán dóc dưới gốc cây đa lớn ở cửa thôn.

Thấy chiếc xe dần đi xa, mọi người âm thầm cảm thấy ngưỡng mộ vô cùng.

"Đường Phụng đúng thật là có phúc, bây giờ bà ấy có thể làm việc tại thành phố rồi.”

“Đúng vậy, cả đời này chúng ta cũng nào dám có ước muốn xa vời là được làm việc ở trong thành phố, thế mà bà ấy đã thực hiện được lúc về già.”

“Nghe nói công việc ở xưởng may mặc của bà ấy cũng khá tốt, bà ấy còn là tổ trưởng, quản lý cấp dưới đấy.”

“Đường Phụng là một người thợ may thật sự rất giỏi, chả trách bà ấy có thể vào xưởng trang phục, nhưng cũng nhờ có Sở Sở có quan hệ tốt với xưởng trưởng, nên bà ấy mới vào được, đổi lại là người khác thì nằm mơ đi.”

“Sau này, nói không chừng là người nhà ông Tống cũng có thể vào huyện để đi làm đấy, phần mộ tổ tiên của nhà họ Tống đúng thật là bốc khói xanh.”

“Không còn cách nào khác, ai bảo Sở Sở là người nhà ông Tống chứ, chúng ta không nên ghen tị.”

Mọi người đều rất tán thành với điều này, thấy cuộc sống của nhà ông Tống càng ngày càng tốt lên, người trong nhà ai nấy cũng đều bắt đầu có tương lai, bây giờ mà họ đua đòi theo thì rất khó khăn.

Cho nên là thật sự không nên ghen tị, dẫu sao đừng nói là cả thôn, ngay cả huyện cũng khó tìm ra được Tống Sở thứ hai.

Bình Luận (0)
Comment