Anh ấy cười nhìn Tống Sở nói: "Tống Sở, tôi nghe Thịnh Khánh Dương khen cô suốt. Xem ra cô mới đến huyện thành đã làm ra rất nhiều thành tích, chúc mừng nhé!"
Một nữ đồng chí có thể đạp mấy tên đàn ông vạm vỡ lộn mèo thì lại không giống nhau.
Tống Sở cười, nói: "Cảm ơn."
Mấy người tán gẫu mấy câu rồi Cố Việt và Tống Sở lập tức rời đi.
Hoắc Khải vốn là đã kéo cửa xe ra rồi, nhưng giống như là chợt nhớ ra điều gì đó, nói: "Việt, anh nghe nói anh em Nghiêm Phi hình như là đã chuyển đến bên này đi làm rồi, cũng không biết thật hay giả, lúc em trở về thủ đô thì nhân tiện hỏi một chút.”
Anh ấy ẩn ý mà bổ sung thêm một câu: "Nếu đó là sự thật, chắc là tới chỗ em."
Dáng dấp qua đẹp trai thật là phiền phức, giống như là em họ và Thịnh Thanh Dương vậy, đào hoa quá nhiều, cũng còn sẽ gặp mấy người đàn bà điên.
Cố Việt ngẩn ra, chân mày lập tức nhíu lại: "Vâng, đến lúc đó em sẽ hỏi một chút."
“Vậy thì ngày mai gặp.” Hoắc Khải vẫy tay một cái.
“Ngày mai gặp.” Cố Việt gật đầu một cái.
Sau đó anh sánh bước với Tống Sở cùng đi về.
Tống Sở cười nhạt mở lời: "Hoa đào của anh sắp tới rồi à?"
Cô là người rất thông minh, vừa nghe một chút đã nghe ra được ý của Hoắc Khải.
Cố Việt dở khóc dở cười: "Nói là hoa đào thối thì cũng không sai lắm."
Sợ Tống Sở hiểu lầm, anh giải thích: "Tôi và Nghiêm Phi vốn là bạn học thời cao trung. Trước đây là loại quan hệ rất tốt, nhưng sau đó không biết tại sao em gái cậu ấy lại đột nhiên thích tôi, không ngừng cố gắng đối xử tốt với tôi."
"Nhưng mà ngay từ đầu tôi đã từ chối. Từ đầu đến cuối lời qua lời với cô ấy cũng không vượt quá mười câu, cô ấy cũng sẽ thường xuyên chạy đến tìm tôi, nhưng tôi cũng tránh không gặp, còn vị vậy mà cãi nhau vặt vãnh và có mâu thuẫn với Nghiêm Phi nữa."
"Sau khi nhà tôi xảy ra chuyện, cô ấy bị nhà họ Nghiêm quản, không còn tìm tôi nữa. Nếu không phải là anh họ nhắc tới, tôi cũng quên mất người này." Từ tận sâu đáy lòng, ngay cả dáng dấp người phụ nữ kia ra sao anh cũng không nhớ.
Tống Sở nghe giọng điệu anh nóng lòng giải thích, khẽ cười ra tiếng: "Anh nói nhiều với tôi như vậy làm gì, đây chính là hoa đào thối của anh mà."
“Tôi sợ cô hiểu lầm sẽ không tốt.” Cố Việt bất đắc dĩ.
Anh cũng không biết tại sao người phụ nữ đó lại để ý anh, mỗi lần gặp mặt anh lại là mặt lạnh nhạt không nói gì không phản ứng gì, anh không nghĩ ra tại sao cô ta lại còn muốn dây dưa tự tìm ngược.
Tống Sở nhún nhún vai, nói đúng sự thật: "Tôi biết nhân phẩm của anh, anh không cần giải thích thì tôi cũng sẽ tin."
Học thần Cố, cho dù là ở trong thôn hay là ở trong huyện làm việc, đối với những đồng chí nữ tốt như thế đều duy trì một loại lạnh lạnh và xa cách, cô vẫn luôn biết điều đó.
Thật ra thì cho tới bây giờ anh chưa từng chủ động trêu chọc phụ nữ, chẳng qua là dáng dấp quả thực quá tốt, bản thân lại quá ưu tú nên lúc này mới lại rất trêu chọc các nữ đồng chí thích.
Chuyện này rất là bình thường, đàn ông ưu tú đều không thiếu những người theo đuổi cuồng dại, chỉ cần giữ vững khoảng cách tốt, không phải máy điều hòa không khí trung ương là được.
Thật ra thì, nếu như không phải là bởi vì lần bất ngờ đó, một nửa không gian kia của cô đột nhiên chạy vào trong tâm trí anh, giữa các cô cũng sẽ không có đồng thời xuất hiện, quan hệ sẽ lại càng không tốt lên một chút xíu nào, thậm chí là càng ngày càng thân thiết.
Nếu không có không gian thì mối quan hệ này, anh đối với cô chắc chắn cũng phải là cái loại chạy càng xa càng tốt.
Dĩ nhiên, cô chắc chắn cũng sẽ không đi dây dưa anh, đoán chừng sẽ chính là người dưng nước lã.
Trong mắt Cố Việt đều tràn đầy ấm áp, được người mình thích tín nhiệm là một chuyện rất tốt đẹp: "Nếu như cô ấy thật sự đến, tôi sẽ giải quyết."
Hoa đào thối của mình, anh đương nhiên là phải tự mình dọn dẹp hết, sẽ không để cho Tống Sở phải gặp phiền phức và phiền não.
Tống Sở nghiêng đầu, cặp mắt lập tức đập vào trong con ngươi sâu sắc và ấm áp của Cố Việt, dưới ngọn đèn đường màu da cam, cả người anh như là được nhuộm một tầng ánh sáng dịu dàng, vô cùng anh tuấn và đẹp mắt.
“Nói nhảm.” Cô dịu dàng mỉm cười một tiếng: “Chính là đào hoa của anh, đương nhiên là tự anh phải đi giải quyết rồi.”
“Cảm ơn đồng chí Tống Sở đã tin tưởng.” Cố Việt nhìn mi mắt cong cong đang cười lên của Tống Sở, trong lòng cảm thấy rất ngọt ngào.