Tống Sở đứng dậy cười, chào hỏi: "Cậu, sao cậu lại tới đây?"
Đường Dân cầm một phong thư, cười nói: "Cậu vội tới đây để đưa tin cho ông Lộ."
Ông Lộ hết sức kinh ngạc: "Tin của tôi à?"
Từ khi ông ấy đến nơi này ở, vẫn chưa có cùng ai thư từ qua lại, người nhà thì đoạn tuyệt quan hệ, không có liên lạc với mấy bạn già vì sợ liên lụy người ta.
Đường Dân đưa thư cho ông ấy: "Vâng, của ông đấy."
Ông đưa thư xong, nói với Tống Sở: “Anh họ của con câu cá, mợ của con định làm món cá ngâm chua mà con thích ăn nhất, buổi tối gọi bố mẹ các anh của con đến nhà ăn cơm. Ăn sáng xong cũng thuận tiện cho các con trở về thành."
Từ khi mẹ con Tống Sở về làm việc ở huyện thành, bọn họ lập tức cũng tốt hơn rất nhiều, ông vẫn là rất quan tâm đến cuộc sống của hai người họ ở trong huyện thành.
Tống Sở cười gật đầu: "Được ạ, món cá ngâm chua mợ làm là ngon nhất."
Trước đây, chỉ cần nhà cậu làm cá ngâm chua, cũng sẽ bưng sang một chén qua cho nhà các cô.
Đường Dân còn phải bận rộn nên rời đi trước.
Đến nổi cháu gái ngoại trở về một cái là lập tức chạy chuyện đến chuồng trâu, ông hoàn toàn mắt nhắm mắt mở.
Chờ sau khi Đường Dân rời đi, lúc này ông Lộ mới tò mò mà xé thư ra nhìn một chút, sau đó trên mặt lộ ra một chút xíu vẻ tức giận.
Tống Sở cảm nhận được tâm trạng của ông biến hóa rất rõ ràng, quan tâm hỏi: “Thầy à, có chuyện gì sao?"
Bây giờ ông Lộ đã không còn coi Tống Sở là người ngoài nữa vậy nên nói đúng sự thật: “Con gái thầy viết thư tới, muốn thầy vận dụng quan hệ giúp chồng con bé cạnh tranh chức chủ nhiệm phòng ban.”
"Chỗ bệnh viện của chồng con bé đổi viện trưởng mới, đã từng là bạn tâm giao chí cốt của thầy, ở lúc thầy hạ phóng còn âm thầm giúp đỡ thầy một chút."
Gương mặt ông ấy tràn đầy vẻ tức giận: "Trước kia không chỉ sửa đổi tố cáo hạ phóng của thầy, còn phủi sạch quan hệ với thầy, bây giờ phải dùng đến thầy, lại viết thư tới có lý chẳng sợ mà yêu cầu, tức chết thầy không."
Những năm qua ông ấy hạ phóng, vẫn luôn không có nhận được thư hay gói hàng của con gái, trong lòng ông tự an ủi mình rằng có lẽ con bé cũng không biết mình bị phân công đến nơi đâu.
Nhưng bây giờ lại cảm thấy thực sự vô cùng đau lòng, đây chính là đứa con ruột mà ông ấy đã hết mực yêu thương, vì một người đàn ông mà ngay cả cha cũng tính toán.
Tống Sở biết chuyện thầy Lộ là bị con rể tố cáo, sau đó con gái ông ấy còn đăng báo cắt đứt quan hệ với ông ấy, điều này vô cùng quá đáng.
Những năm qua càng không có quan tâm tới thầy Lộ, bây giờ phải dung đến quan hệ của thầy, lại có mặt mũi viets thư tới yêu cầu, cô đều bị sự vô liêm sỉ của đối phương làm cho kinh sợ.
“Thầy, vậy thầy định làm thế nào ạ?” Tống Sở hỏi.
Ông Lộ hừ lạnh một tiếng: "Có đến chết thầy cũng không quản tới bọn chúng. Nếu đã đăng báo cắt đứt quan hệ, vậy thì thầy sẽ coi như chưa từng sinh ra đứa con gái này."
Vợ ông ấy mất sớm, con gái cứ làm ầm ĩ không cho ông ấy đi tìm nữa, ông ấy đau long cho con gái nên cũng đồng ý, lại vừa làm cha vừa làm mẹ mà nuôi lớn con bé lên.
Trước đây, dù bận rộn với công việc đến đâu đi nữa, ông ấy cũng sẽ dành thời gian ở cùng cô ấy, cô ấy có yêu cầu gì, ông ấy chỉ cần có thể làm được thì vẫn sẽ đáp ứng.
Điều duy nhất mà ông phản đối đó chính là cô ấy gả cho người đàn ông có dã tâm đó, ai biết được cô ấy chẳng những không nghe lời mà không chỉ là lấy anh ta xong, lại còn trách móc oán hận ông ấy.
Lúc ông biết tin bị con rể tố cáo, ông ấy cũng không cảm thấy quá bàng hoàng, dù sao ông ấy vẫn luôn biết đối phương chính là loại người mưu mô, hám lợi.
Điều khiến ông ấy đau lòng là thái độ của con gái, bây giờ sau khi nhận được bức thư này, dấu vết quan hệ thân tính cuối cùng kia trong long ông ấy cũng hoàn toàn tan vỡ.
Ông ấy cho rằng người không phụ lòng nhất chính là con gái, thật sự không ngờ tới cô ấy lại biến thành cái bộ dạng như thế này, nếu nói không khó chịu đau lòng là nói dối, nhưng trải qua mấy năm hạ phóng này, ông ấy cũng thấy vô vị.