Trong lòng càng ghét Tống Sở hơn, một đứa nhà quê thì có bao nhiêu bản lĩnh, nhất định là dựa vào gương mặt đó để mê hoặc đám người Thịnh Thanh Dương.
Hai người dưới các loại soi mói ghét bỏ Nghiêm Vũ, nhanh chóng cơm nước xong rồi rời khỏi.
Bên kia, Tống Sở đi về phòng làm việc, một bên đọc sách một bên chờ điện thoại.
Hôm qua học thần Cố tra được không ít thứ, tối nay sẽ liên lạc.
Không qua bao lâu, điện thoại trong phòng làm việc vang lên.
Cô nhận điện thoại, "Học thần Cố!"
"Tống Sở, chờ lâu rồi à?" Giọng nói dễ nghe của Cố Việt truyền ra từ ống nghe điện thoại.
Tống Sở cười nói: "Không lâu lắm, đúng lúc tôi đang đọc sách."
"Anh tra được cái gì?" Cô hỏi.
Cố Việt trả lời: "Lúc trước con rể và con gái của ông Lộ đã ngồi xe lửa tới tỉnh Nam, sáng mau có thể trực tiếp vào thôn tìm anh ta."
"Bên này tôi thông qua con đường đặc biệt đã điều tra ra, con rể của ông Lộ không chỉ muốn ông ta giúp đỡ ngồi lên vị trí chủ nhiệm, còn muốn một phần tài liệu quan trọng trên người ông Lộ."
Tống Sở sửng sốt, "Tài liệu quan trọng?"
Tính bảo mật của điện thoại Cố Việt đang dùng rất tốt, không sợ có người nghe trộm, "Ừ, một người bạn thân của ông Lộ từ nước Nga trở về, trong tay nắm giữ một phần tư liệu vũ khí, chỉ là năm ngoái lại bị người ta hại chết, mà trước khi chết đúng lúc đi tìm ông Lộ, có người hoài nghi ông ta đưa phần tài liệu kia cho ông Lộ.”
"Sau đó có người thông qua con rể của ông Lộ, muốn đào phần tài liệu quan trọng này đi."
"Hiện tại không chỉ là một đám người tìm kiếm phần văn kiện này, còn rất lằng nhằng, người của Bộ an toàn trong nước, phần tử đặc vụ đang ẩn nấp, thể lực nước ngoài đều đang nhắm tới" Anh bổ sung một câu.
Tống Sở cau mày, "Nếu như trong tay thầy thật sự có phần tài liệu đó, chẳng phải là sẽ thu hút rất nhiều phiền phức à."
"Quả thực sẽ rất phiền phức, nhưng mà phương diện tính mạng thì tương đối an toàn, dù sao người của các phương cũng không dám đánh rắn động cỏ, hơn nữa phần tư liệu này không nhất định nằm trong tay Ông Lộ, hiện tại khắp nơi đều muốn thăm dò." Cố Việt nói.
Tống Sở suy nghĩ một lát rồi hỏi: "Ngoài chuyện con rể của thầy muốn làm chủ nhiệm ra thì anh ta có vấn đề gì không?"
Cố Việt trả lời: "Có khả năng là có vấn đề, cho nên bên phía thủ đô đã phái người theo dõi động tĩnh của anh ta"
"Mặc kệ thế nào, cô cũng cứ yên tâm." Anh biết Tống Sở chắc chắn sẽ không mặc kệ ông Lộ, vì vậy dặn dò.
"Ừ, yên tâm đi." Tống Sở lại hỏi: "Lúc nào anh trở về?"
"Bên này tôi mời người tới làm một kiện máy móc, cuối tuần mới có thể nhận được. Chuyện về tài liệu mới không bao lâu nữa cũng có thể báo cáo một phần rồi, khoảng chừng mười ngày là có thể đã trở về." Bây giờ Cố Việt vô cùng mong muốn quay về huyện, tuy rằng nhà của anh ở ngay thủ đô.
Tống Sở cười khẽ: "Tôi chờ anh trở lại."
"Đúng rồi, hôm nay tôi đã gặp nhánh đào hoa của anh ấy, lớn lên cũng xinh đẹp, tính cách cũng rất kiêu ngạo." Cô nói.
Cố Việt sửng sốt, dục vọng cầu sinh rất mạnh: "Tôi lại chẳng nhớ rõ dáng vẻ của cô ta ra sao, dù sao cũng tuyệt đối không thể đẹp bằng cô, tính cách cũng kém xa cô."
Thiếu chút nữa đã không nhịn được, trong lòng tôi chỉ có một mình cô.
"Cô chớ để ý tới cô ta, nếu như cô ta dám tìm cô gây phiền phức, cô nhất định phải đáp trả, có chuyện gì thì tôi sẽ xử lý." Mặc dù anh biết Tống Sở đối đầu với Nghiêm Vũ thì nhất định sẽ không chịu thiệt, nhưng vẫn không nhịn được nhấn mạnh để cô đừng chịu đựng.
Tống Sở cười ra tiếng: "Có những lời này của anh là được."
"Mai tôi xin nghỉ quay về thôn một chuyến, cũng không thể để thầy bị đôi vợ chồng kia bắt nạt hoặc khiến ông ấy tức giận được." Ánh mắt cô lạnh lùng.
Cố Việt biết thực lực của cô, "Ừ, cô muốn chơi thế nào thì chơi thế đó, con rể của ông Lộ không chống lại được lâu đâu."
"Được!" Tống Sở nghe được ý tứ kín đáo của anh.
Hai người rảnh rỗi hàn huyên một hồi, lúc này mới cúp máy.