Nghiêm Phi sửng sốt, cảm thán cô gái này có lá gan lớn hơn người bình thường, "Không được, chúng ta về huyện trước."
Hai nhóm người này đều có súng, cho dù Tống Sở có thân thủ tốt cũng sẽ nguy hiểm, anh ta không muốn liên lụy tới cô.
Hơn nữa anh ta phải quay về tìm viện binh, nếu đã xác định ra vấn đề của đám người kia, hơn nữa đồ đã rơi vào tay anh ta rồi, anh ta cũng không cần gấp gáp.
Tống Sở cũng không phản đối, giơ tay lên nói: "Chìa khóa xe."
Nghiêm Phi không khỏi nhìn cô, từ trong túi quần móc ra cái chìa khóa, "Cô còn biết lái xe à."
Tống Sở hếch cằm, "Không lẽ lại để người tàn phế như anh lái à?"
Nghiêm Phi: "..." Anh ta lại bị khinh bỉ sao? Hơn nữa tàn phế là cái quỷ gì, anh ta chỉ bị thương ở chân thôi mà.
Nhưng Tống Sở lại lười dông dài với anh ta, cầm chìa khóa xe mở cửa xe, nhét anh ta vào hàng ghế sau rồi đóng cửa.
Cô lại lấy ra một đoạn dây từ trong balo vòng qua chiếc xe đạp của mình rồi trực tiếp cột nó vào duối xe jeep.
Sau đó mở cửa ngồi vào chỗ lái xe, cắm chìa khóa vào rồi đạp ga.
Xe jeep lập tức lao ra ngoài, Nghiêm Phi ngồi nhìn cô lái xe một cách thuần thục, cảm thấy dáng vẻ lúc cô lái xe thật đẹp.
"Cô thật sự biết lái xe đấy!" Anh ta nhịn không được cảm thán.
Tống Sở vừa lái xe vừa nói: "Nói lời vô ích, chẳng lẽ thứ anh nhìn thấy là quỷ lái xe à?"
Cô rất quen thuộc với loại xe này, chủ yếu là trước đây Học thần Cố lái xe cô đã học theo.
Nếu không thật sự không quen lái kiểu xe cũ rích này.
"Tôi chỉ cảm thấy kì quái, sao cô lại biết lái xe thế." Nghiêm Phi trực tiếp nói ra ý nghĩ của mình.
Theo anh ta biết, Tống Sở là người nông thôn, ở huyện cũng không nghe nói là có người dạy lái xe.
Tống Sở lừa dối nói: "Học từ Cố Việt, anh ấy lái chiếc này cho nên tôi mới quen thế này."
Nghe cô nói như thế, Nghiêm Phi cũng không hoài nghi, cũng chỉ có cách giải thích này mới nói rõ được.
"Quan hệ của cô và Cố Việt rất tốt đấy!" Anh ta híp mắt.
Tống Sở hào phóng gật đầu: "Đúng vậy, quan hệ của chúng ta rất tốt."
"Đúng rồi, lúc tôi lên núi đã phát hiện ra hai người trúng đạn chết rồi, không biết có phải là đồng bọn của anh hay không." Cô chuyển trọng tâm câu chuyện.
Lời này quả nhiên khiến sắc mặt Nghiêm Phi thay đổi, trong con ngươi là một mảnh thâm trầm băng lãnh, "Đúng, nhưng mà bọn họ là do tôi bắn chết."
Lần này đến phiên Tống Sở ngẩn người, "Vì sao?"
"Bọn họ là kẻ phản bội." Nghiêm Phi giơ tay lên xoa xoa mi tâm, nói một câu như vậy, không giải thích thêm.
Anh ta cũng không nghĩ tới lần này hai người theo anh ta tới chấp hành nhiệm vụ lại có vấn đề, quả nhiên người của mình mới có thể tin tưởng.
Nhiệm vụ lần này rất tuyệt mật, cho nên anh ta tới tỉnh Nam một mình, hai người này phụ trách ở huyện phối hợp với anh ta, hai tháng trước đã tới.
Nếu không phải là đã bị uy hiếp mua chuộc, thì chính là bản thân có vấn đề.
Cũng may anh ta phát hiện ra vấn đề sớm, lúc đang bị mấy người kia hạ thủ đã nhanh chóng chạy lên trên núi.
Hai người đi theo anh ta không phản ứng kịp, cũng không biết bọn họ đã bị bại lộ, đi phía sau anh ta còn muốn đánh lén nên mới bị anh ta phản kích bắn chết.
Nhưng mà anh ta cũng bị người phía sau bắn trúng chân.
Rốt cuộc là chỗ nào đã xảy ra vấn đề? Đột nhiên xuất hiện hai tên phản đồ, có phải điều này nói lên phía trên anh ta cũng có người làm phản hay không?
Là phân tử đặc vụ của địch, hay là gián điệp ẩn núp của nước ngoài? Anh ta lâm vào trầm tư.
Tống Sở rất thông minh không tiếp tục hỏi vì sao hai người kia lại phản bội.
"Bây giờ đưa anh tới bệnh viện trước hay sao?" Tống Sở hỏi.
Nghiêm Phi hoàn hồn nói: "Không, đi tìm Hoắc Khải trước, nhưng làm phiền cô tăng tốc độ lên chút.."
"Được" Tống Sở đạp chân ga, bây giờ cô đã có thể đoán được thân phận của Nghiêm Phi, chắc là người của cục an ninh.