Nghiêm Phi không cảm thấy bất ngờ với lời của Cố Việt.
Lúc trước Cố Việt trốn phụ nữ còn không kịp, tính tình lạnh lùng xa cách, nhưng lúc ở bên Tống Sở, lại cho người ta một loại cảm giác ấm áp hiếm thấy.
Tình huống này chỉ có một khả năng, đó chính là nhìn trúng rồi.
Anh ta bật cười nói: “Xem ra chúng ta không hổ là bạn tốt, người phụ nữ nhìn trúng cũng cùng một người, mắt tốt giống nhau.”
“Tuy là cậu quen biết Tống Sở trước, nhưng về phương diện này tôi không nhường đâu, tôi muốn theo đuổi cô ấy.”
Anh ta nhìn Cố Việt nói tiếp: “Hai người hẳn vẫn chưa là người yêu nhỉ?”
Theo hiểu biết về Cố Việt của anh ta, nếu đã ở bên Tống Sở, vậy nhất định sẽ không “Tôi cũng nhìn trúng cô ấy lời này”, mà là cô ấy là người yêu của tôi.
Cố Việt nhìn anh ta cười như không cười: “Không cần thăm dò, tôi sẽ không cho cậu cơ hội như vậy.”
“Tại sao không có cơ hội, chúng ta cạnh tranh công bằng không được sao?” Nghiêm Phi cau mày.
Con ngươi Cố Việt nghiêm túc: “Không được, bởi vì cô ấy nhất định sẽ là người yêu của tôi, cho nên cậu vẫn là bỏ chủ ý này khi chưa muộn đi.”
“Một khi hai người chưa xác định, tôi vẫn có cơ hội.” Nghiêm Phi tiếp tục: “Trước đó, tôi sẽ không từ bỏ.”
Anh ta không muốn cạnh tranh vì nhìn trúng một người phụ nữ, mà đối địch hoặc sứt mẻ tình cảm với bạn thân, cho nên có gì vẫn là bước ra trước mọi người trước.
Cố Việt và Nghiêm Phi có cách nghĩ tương tự, anh cũng không muốn vì chuyện này mà ầm ĩ với bạn thân: “Ý của cậu chính là, tôi và Tống Sở xác định làm người yêu, cậu sẽ từ bỏ?”
Nghiêm Phi hít sâu một hơi: “Phải.”
Nếu không có thể thế nào? Cố Việt là bạn tốt của anh ta, lẽ nào đánh một trận?
Tống Sở là người phụ nữ anh ta nhìn trúng, cộng thêm tính tình đó cũng không phải người khác có thể miễn cưỡng.
Anh ta tự nhận không xem là người tốt gì, nhưng làm việc vẫn là có nguyên tắc.
Nhưng anh ta vẫn là không muốn từ bỏ, bởi vì là lần đầu anh ta động lộng với người phụ nữ.
Anh ta hỏi lại: “Nếu có một ngày tôi và Tống Sở là người yêu, có phải cậu cũng chủ động từ bỏ rút lui?”
Cố Việt lắc đầu: “Sẽ không có ngày như vậy, tôi mãi mãi sẽ không từ bỏ Tống Sở.”
“Cậu chắc chắn như vậy?” Nghiêm Phi nhíu mày.
Cố Việt nói thật: “Tôi tin Tống Sở, cũng tin chính mình.”
Nghiêm Phi trầm mặc, mãi đến khi tàn thuốc trên tay cháy đến tay mới hoàn hồn, mà dập nó đi.
Anh ta rất nghiêm túc: “Cậu Cố, chỉ cần các người không xác định mối quan hệ, tôi sẽ không từ bỏ.”
Cố Việt trả lời bằng ánh mắt nghiêm túc: “Được.”
Anh sẽ không cho bạn thân cơ hội như vậy, đồng thời cũng sinh ra một nguy cơ.
Tống Sở quá hút người rồi, anh không đợi đến học đại học được, vẫn là đóng dấu lên trước, mới có thể thật sự yên tâm.
Hai người đã dàn trải sự việc ra, cũng do đó kết quả cuối cùng thế nào cũng sẽ không ảnh hưởng đến giao lưu và mối quan hệ giữa bọn họ.
Rõ ràng rồi, hai người cũng không tiếp tục chủ đề này.
Bây giờ Nghiêm Phi không còn chút ngon miệng nào: “Chỉ ăn cơm nhạt nhẽo, chúng ta đã lâu không gặp, tìm Hoắc Khải cùng uống rượu đi.”
Lúc này Cố Việt rất muốn đi tìm Tống Sở, nhưng đã lâu không gặp Nghiêm Phi, vẫn là đồng ý: “Được.”
Hai người đã mua hai bình rượu, chạy đến chỗ Hoắc Khải ở.
Ba người vừa uống rượu, vừa nhớ đến thời gian trước ở thủ đô, đặc biệt Nghiêm Phi và Cố Việt, lúc trước hai người cùng trốn học, đánh nhau, đua xe nhấc đến vẫn là rất khiến người ta hoài niệm.
Uống đến hơn chín giờ, uống hết rượu rồi, ba người đã có men say, lúc này mới tan cuộc.
Khoảng mười giờ, Tống Sở cảm thấy có chút buồn ngủ, cô định đi rửa mặt trước, thì nghe thấy tiếng gõ cửa.
Mở cửa ra quả nhiên thấy Cố Việt xách hai túi đồ đứng ở cửa, lúc này trên gương mặt tuấn tú của anh nhuộm một tầng đỏ nhạt, vừa nhìn đã biết từng uống rượu.
“Xong chưa?” Tống Sở để anh vào cửa.