Cố Việt nghe được Tống Sở nói: “Tốt thôi”, tim đập hơi chậm nửa nhịp.
Trong ánh mắt anh đầy vẻ ngạc nhiên, mừng rỡ khôn xiết nhìn về phía cô, hình dáng mang theo mấy phần ngây ngốc trước đây chưa từng có: “Em đây là đáp ứng với anh chỗ đối tượng sao?"
Tống Sở nhìn thấy dáng vẻ ngu ngốc này của anh thì càng buồn cười hơn: “Đúng vậy, đáp ứng với anh chỗ đối tượng."
Cái niên đại này nói yêu đương cũng đều gọi là chỗ đối tượng.
“Học thần Cố, đối tượng của em, cuộc sống sau này xin hãy quan tâm đến em thật nhiều nhé!” Cô lấy tay vòng qua cổ của Cố Việt xuống, đưa ra một tư thế muốn bắt tay.
Cố Việt không chút do dự mà vươn tay ra bắt tay cô: "Tống Sở, đối tượng của anh, cuộc sống sau này anh sẽ chăm sóc em thật tốt."
Tống Sở của anh thật đúng là quá làm người ta hài lòng!
“Anh có thể ôm em một cái không?” Cố Việt hỏi.
Tống Sở không nhịn được mà cười ra tiếng, học thần Cố thật sự là quá thanh khiết: "Muốn ôm thì cứ ôm đi!"
Cố Việt cũng cười thành tiếng, kéo Tống Sở ôm vào trong lòng thật chặt, tưởng chừng như ôm chầm một cái là đã ôm được toàn thế giới vậy: "Tống Sở, có em thật tốt!"
Sau khi có Tống Sở, anh mới cảm thấy cuộc sống càng ngày càng thú vị và mong được hạnh phúc.
Tống Sở ôm eo Cố Việt, đầu tựa vào trong lòng ngực anh: "Học thần Cố càng ngày càng biết nói chuyện đấy nhỉ!"
Cô cũng cảm thấy gặp được học thần Cố thật là tốt.
Tiếng cười của Cố Việt vẫn như cũ: "Anh chẳng qua chỉ là nói sự thật mà thôi."
Anh đã sớm muốn ôm Tốn Sở rồi đấy chứ, hôm nay rốt cuộc cũng thực hiện được, trong lòng cũng được lắp đầy theo.
“Vậy thì em thích nghe lời nói thật của anh!” Tống Sở bật cười, nói.
Cố Việt đưa tay ra xoa xoa tóc cô một cách thân mật: "Sau này anh sẽ thường xuyên cho em nghe.”
Tống Sở phát hiện học thần Cố lúc nào cũng có thể trêu chọc cô được: "Được đấy!"
Hai người lại ôm nhau một lúc, Tống Sở kéo Cố Việt ngồi vào trên ghế sô pha, lười biếng dựa vào trong ngực anh.
Đã xác định quan hệ, tự nhiên cảm thấy thật thoải mái làm sao.
Cố Việt coi cô như là đệm dựa bằng thịt người vậy, nghịch tay cô: “Em đã là đối tượng của anh, vậy anh muốn giới thiệu em cho người quen có được không?”
Tống Sở cười nói: "Vì cái gì mà không được? Em cũng không phải là người không thể gặp."
Nụ cười trong mắt Cố Việt càng sâu hơn: "Vậy ngày mai anh mời anh họ, anh Thịnh, Nghiêm Phi cùng ăn chung một bữa cơm nhạt, sau đó lại giới thiệu em cho bọn họ lần nữa nhé?"
“Chờ khi chúng ta trở về thôn, lại đi nói với ông nội bọn họ một tiếng.” Anh lại nói.
Anh rất muốn để cho mọi người đều biết rằng Tống Sở đã là người của anh rồi.
"Được đấy, vậy sau này em đưa anh đi gặp cha mẹ em và anh ba bọn họ, trở về thôn lại gặp mấy người anh cả của em, cũng đi một chuyến đến nhà hai bác và ba cậu để tuyên bố tin tức này.” Tống Sở cũng chuẩn bị dán nhãn hiệu của cô lên học thần Cố.
“Ừ, anh vô cùng sẵn lòng.” Tay mà Cố Việt ôm Tống Sở siết chặt lại.
Sau khi thay đổi quan hệ, sự mập mờ trước đây đã hoàn toàn biến thành nhàm chán, anh nghịch tay tôi, tôi gãi gãi ngón tay anh, tụ lại với nhau có lúc lại cười rộ lên.
Đến hơn mười một giờ, Tống Sở nhìn đồng hồ đeo tay một cái, đẩy Cố Việt một cái: "Anh trở về ngồi xe cũng mệt mỏi, đi tắm một cái rồi đi ngủ đi, ngày mai còn đi làm nữa chứ."
Lúc này Cố Việt mới quyến luyến không nỡ mà buông Tống Sở ra, nói: “Được rồi, em cũng nhanh đi nghỉ ngơi đi."
Tống Sở tiễn anh tới cửa, Cố Việt giống như là nhớ tới cái gì đó, nói: "Đúng rồi, sau khi anh đến tỉnh thành, thì lái xe mà cấp trên khen thưởng về.”
“Học thần Cố, anh thật giỏi, sau này chúng ta trở về thôn thì có thể lái xe đi rồi.” Tống Sở chủ động ôm lấy anh một cái.
Cố Việt khẽ cười nói: "Sau này em muốn đi xưởng chế biến thực phẩm, cũng có thể lái xe đi."
Tống Sở vươn tay nhéo mặt của Cố Việt một cái, làm nũng nói: "Đối tượng của em thật là lợi hại."
Gương mặt tuấn tú của Cố Việt lộ ra tràn ngập ý cười: "Em thích là tốt rồi."
Quả nhiên, anh từ bỏ những thứ khác để đổi lấy một chiếc xe là đúng đắn, khiến cho Tống Sở nhà anh vui vẻ cũng đáng giá.