Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão (Bản Dịch Full)

Chương 460 - Chương 460. Có Phải Là Sợ Diễm Phúc Tới Sẽ Chạy Không Kịp Không 2

Chương 460. Có phải là sợ diễm phúc tới sẽ chạy không kịp không 2 Chương 460. Có phải là sợ diễm phúc tới sẽ chạy không kịp không 2

Nghiêm Vũ đã quen anh lạnh nhạt, hai mắt cô ta hàm chứa ánh nước tiến tới, "Anh Việt, các anh đang làm gì vậy?"

Cố Việt lập tức lui lại mấy bước nới rộng khoảng cách, "Đang làm việc."

"Anh nói chuyện với em gái mình đi, tôi đi xử lý vấn đề kĩ thuật trước." Anh lập tức ném người cho Nghiêm Phi, sau đó lôi kéo người ở bộ kĩ thuật của nhà máy vào phòng nghiên cứu.

Nhìn Cố Việt còn đang trốn mình, Nghiêm Vũ dậm chân nghĩ muốn đuổi theo.

Nghiêm Phi cảm thấy cay mắt, nếu như đổi thành ở bên ngoài, anh ta cũng lười quản, thế nhưng bây giờ đang là thời gian làm việc, địa điểm cũng không đúng.

"Sao em lại chạy tới đây? Ở đây không có cương vị của em, về đi làm trước đi ." Sắc mặt anh ta nghiêm túc vài phần.

So với người mẹ kế tâm cơ lợi hại kia, Nghiêm Vũ thực sự không có đầu óc, cũng không biết bình thường dạy dỗ thế nào.

Nghiêm Vũ mang theo vài nũng nịu nói: "Em không đi đâu, vất vả lắm em mới thấy anh Việt, không thể làm việc với anh ấy được sao?"

Thịnh Thanh Dương cuối cùng cũng biết vì sao Cố Việt lại phải trốn, anh ta nổi da gà, người phụ nữ như vậy, đổi thành anh ta cũng chịu không nổi.

Trước đây lúc ở thủ đô anh ta đã từng nghe nói con gái nhà họ Nghiêm tương đối kiêu căng, hiện tại xem ra lời đồn đãi là thật, thực sự là uổng phí gương mặt xinh đẹp này.

Nghiêm Phi phát hiện ra ánh mắt hài hước của Thịnh Thanh Dương, thật mất thể diện.

Mặt anh ta đen lại, "Cố Việt vào phòng nghiên cứu, đừng nói là em, cho dù là bọn anh cũng không thể tiến vào."

"Em về làm việc trước đi."

Phát hiện mặt Nghiêm Phi sầm xuống, lúc này Nghiêm Vũ mới khó chịu nói: "Đi thì đi."

Đợi tới lúc tan làm, cô ta sẽ trở lại.

Chờ Nghiêm Vũ đi xa, lúc này Thịnh Thanh Dương mới cười: "Tính cách của em gái anh và anh thật sự khác biệt rất lớn."

Nghiêm Phi không thèm để ý nói: "Không cùng một mẹ sinh ra, khác biệt đương nhiên phải lớn."

Mẹ anh ta không thể nào sinh ra một đứa ngốc như vậy.

Thịnh Thanh Dương nghẹn lời, "Nhưng tướng mạo của hai người có vài phần giống nhau."

"Tôi cũng không muốn, nhưng gen của ông già kia rất mạnh, tướng mạo của chúng tôi đều giống ông ấy," Nghiêm Phi nhún nhún vai.

Thịnh Thanh Dương thấy anh ta không thèm để ý, cũng dời trọng tâm câu chuyện: "Em gái anh vẫn đang theo đuổi Cố Việt à?"

Trước đây lúc ở thủ đô, mọi người ai cũng biết chuyện Nghiêm Vũ theo đuổi Cố Việt, còn náo loạn ra không ít chuyện cười.

Không nghĩ tới đã nhiều năm như vậy rồi mà cô ta vẫn chấp nhất như vậy.

Nghiêm Phi bất đắc dĩ: "Đúng vậy, đáng tiếc lão Cố không quan tâm tới cô ta, nếu không anh ta làm em rể tôi cũng không tệ đâu."

Thịnh Thanh Dương muốn cười haha, "Thôi đi, cô em gái này của anh không có mấy người có thể nuốt nổi đâu."

Thấy Nghiêm Vũ, anh ta đã không nhịn được mà nhớ tới người phụ nữ tên Liêm Sở hại anh ta bị đày tới đây, trong lòng nhịn không được sinh ra chán ghét.

Anh ta cảm thấy ai lấy phải loại phụ nữ này thì người đó xui xẻo.

Nghiêm Phi nhướng mày, "Ở trước mặt tôi mà anh lại nói em gái tôi như vậy, thật sự ổn à?"

Thịnh Thanh Dương cũng nhíu mày, "Tôi chỉ đang nói thật mà thôi, tái anh phải lưu ý cô em gái này?"

"Anh hẳn là phải lưu ý người em trai kia mới đúng." Anh ta ý vị thâm trường nói.

Mẹ kế của Nghiêm Phi còn sinh một đứa con trai, mặc dù bây giờ mới mười lăm mười sáu tuổi, nhưng tương lai cũng sẽ cạnh tranh lợi ích với người trong nhà.

Nghiêm Phi sao có thể không hiểu ý của anh ta, cười xuy một tiếng: "Chỉ bằng nó?"

Từ trước tới nay anh ta chưa từng để chị em Nghiêm Vũ vào trong mắt.

Nhưng mà khi Thịnh Thanh Dương nhắc tới, anh ta cũng nhớ lại chuyện bị phản bội trước đó, người mẹ kế kia của anh ta hẳn là cũng phải điều tra.

Dù sao chỉ cần anh ta chết, con trai của bà ta sẽ có hy vọng kế thừa gia sản nhà họ Nghiêm

Hai người làm công việc thị sát phân xưởng xong, vốn dĩ định trở về Ban kinh tế huyện trước.

Ai ngờ Cố Việt cũng làm xong công tác chỉ đạo, cùng bọn họ đi về.

Thịnh Thanh Dương chế nhạo cười nói Cố Việt: "Nhanh như vậy đã làm xong rồi, có phải là sợ diễm phúc tới sẽ chạy không kịp không?"

Cố Việt dở khóc dở cười, "Vẫn là anh hiểu chuyện."

Bình Luận (0)
Comment