Người đàn ông biết lần này đã đụng phải người không nên chọc, trong lòng mắng Nghiêm Vũ kia một lần, con đàn bà thối kia vậy mà lại không nói cho bọn họ biết thân thủ của Tống Sở này lại tốt như vậy.
"Đồng chí, thực ra chúng tôi cũng chỉ là dọa cô một chút mà thôi, chuyện này là có người dùng tiền bảo chúng tôi làm, tôi đảm bảo." Anh ta bán đứng Nghiêm Vũ trước.
Tống Sở nhíu mày, "Ai phái các người tới?"
"Một nữ đồng chí tên là Nghiêm Vũ, cô ta bảo chúng tôi dọa cô một phen, sau đó cho chúng tôi hai trăm đồng tiền." Người đàn ông không dám nói thật, bởi vì anh ta sợ nếu nói thật thì Tống Sở sẽ phát điên.
Tống Sở đoán được là Nghiêm Vũ bảo bọn họ tới, nhưng không nghĩ lại đơn giản như vậy.
"Nghiêm Vũ là ai? Tôi không biết, anh cho là tùy tiện nói ra một người là có thể lừa tôi à?"
Tống Sở kế tục chĩa súng vào anh ta, sau đó lui về phía sau, lấy ra một sợi dây từ balo (thực ra là không gian), nhanh chóng chói đám người đang nằm trên đất lại với nhau.
Người đàn ông thấy tình hình như vậy thì muốn xoay người bỏ chạy, Tống Sở trực tiếp bắn một phát súng vào chân của anh ta.
Đây là súng giảm âm, cho nên âm thanh không kinh động tới nhà dân ở xung quanh.
"A!" Người đàn ông té lăn trên đất, dùng vẻ mặt không thể tin ôm lấy chân mình.
Anh ta cho rằng Tống Sở chỉ là dọa mình thôi, không nghĩ tới cô thật sự dám nổ súng.
"Chạy nữa đi, phát súng thứ hai của tôi sẽ bắn vỡ đầu anh."
Đám người bị trói chặt cũng bị hù dọa, cả đám ngoan ngoãn giống như chim cút bị cô kéo về phía trước, sợ bị cô bắn một phát.
Người phụ nữ này quá độc ác, bọn họ hối hận rồi.
Đi tới bên cạnh người đàn ông, Tống Sở chói chặt lại một lần nữa, để bốn người không thể bỏ chạy, sau đó không để ý bọn họ, một tay xách một người đàn ông đàn nằm trên đất đi tới một con hẻm khác.
Bốn người bị trói không thể nhúc nhích, cũng không nhịn được mà nuốt một ngụm nước bọt.
Đây thật sự là phụ nữ à? Lão đại của bọn họ là một người cao lớn uy mãnh như thế, vậy mà lại bị kéo đi bằng một tay.
Người phụ nữ này là ma quỷ à...
Người đàn ông bị Tống Sở kéo đi cũng có ý nghĩ giống vậy, lúc này trong lòng sinh ra một loại sợ hãi, người phụ nữ này muốn làm gì?
Chờ đến khi vào sâu trong ngõ nhỏ, Tống Sở lấy một cái đèn pin và một đồng tiền xu từ trong balo, sau đó chiếu đèn vào mặt đối phương rồi nhanh chóng ném đồng xu vài lần.
Dưới sự ảnh hưởng của tinh thần lực, rất nhanh ánh mắt của người đàn ông đã dại ra.
Tống Sở mở miệng hỏi: "Thân phận thật sự của anh là gì?"
"Đặc vụ bí mật."
"Mục đích là gì?"
"Tìm kiếm một phần văn kiện tư liệu quan trọng, nằm vùng ở huyện này, tùy thời chờ điều khiển."
"Phần tài liệu quan trong mà các anh lấy được vẫn còn ở trong tay à à?"
"Không, đã gửi đi rồi."
"Bị con rể của ông Lộ cầm đi rồi à?"
"Không, người nọ chẳng qua chỉ là ngụy trang, chúng ta dùng những người khác."
Anh ta chuyển chủ đề: "Cũng có thể đem sự chú ý đặt lên người ông Lộ và con rể của ông ấy."
Tống Sở nhíu nhíu mày, "Vì sao phải đặt ở trên người ông Lộ?"
"Khiến người bên trên hiểu nhầm ông Lộ là đặc vụ bí mật, dù sao ông ấy cũng chính là phần tử cải tạo, mặt trên tra rõ ông ấy, chúng tôi cũng sẽ có càng nhiều thời gian và không gian để làm việc."
Tống Sở lại hỏi: "Cho nên vu khống con rể của ông Lộ muốn phần tài liệu kia, kế hoạch của các người chính là dẫn tai họa lên người ông Lộ?"
Người đàn ông gật đầu: "Không sai, mạng lưới giao thiệp của ông Lộ ở thủ đô không ít, chúng tôi còn có thể lợi dụng ông ấy để cô ý dẫn dũ một vài nhân viên quan trọng ra, để cho bọn họ loạn thành một vòng."
Tống Sở hít sâu một hơi ngăn chặn lửa giận, lại hỏi thêm mấy vấn đề, lúc này mới chấm dứt thuật thôi miên.