Ở chỗ không người, Cố Việt lập tức chủ động nắm lấy tay Tống Sở.
Cô sợ lạnh, vào mùa đông tay chân trên người cũng đều sẽ hơi lạnh như băng, Cố Việt lập tức nâng ai tay của cô lên vừa hà hơi, vừa chà chà để sưởi ấm.
Tống Sở đứng yên để cho anh làm như vậy, nhìn dáng vẻ học thần Cố nghiêm túc yêu thương cô, trong ánh mắt cô cũng nhuốm vào một tia dịu dàng.
Trước đây ở huyện nam, chân của cô rất lạnh, học thần Cố cũng sẽ luôn nấu nước nóng ngâm chân giúp cô, cũng sẽ không chê, sau đó cũng sẽ giúp cô lau chân sau khi rửa xong hay gì đó.
Lúc cô tới bụng không thoải mái hay gì đó, anh cũng sẽ chủ động đi nấu nước đường đỏ cho cô uống.
Tất nhiên lúc đầu anh cũng không hiểu, tháng trước cô lại bởi vì bận bịu mà bị cảm, bụng lại đau đớn dữ dội, sau khi phát hiện ra anh đã rất lo lắng hỏi cô bị thế nào.
Tống Sở cảm thấy nếu học thần Cố đã thành người đàn ông của mình, vậy thì cũng không có gì để mà che che giấu giấu, nên đã nói cho anh đây là kỳ kinh nguyệt của cô.
Anh lập tức hỏi phải làm sao mới có thể tốt hơn một chút, cô lập tức đáp chú ý giữ ấm, uống nhiều nước đường đỏ gì đó.
Sau đó, anh lại len lén đến xưởng cơ giới, lấy túi nước nóng sạc điện ra, tháng trước lúc kỳ kinh nguyệt của cô anh đưa cho cô, bảo cô đắp bụng, còn luôn nấu nước đường đỏ.
Từ sau khi xác định quan hệ đối tượng, bởi vì hai người có thể rất gần gũi, cho nên học thần Cố luôn để ý săn sóc cô từng li từng tí.
Nếu như không thích và cảm động vậy thì chắc chắn là nói dối, Tống Sở cũng là phụ nữ, đương nhiên là cô hy vọng được người đàn ông mình thích yêu thương, cưng chìu, chăm sóc.
Học thần Cố nhìn thì chính là trông rất lạnh lùng, nhưng thực tế anh lại là một hình mẫu rất ấm áp.
Sau khi đi dạo quanh công viên xong, trời đã bắt đầu gần tối, trong bóng tối cũng không có ai để ý nên hai người lập tức nắm tay nhau quay trở về.
Bọn họ ở tại tầng một, Cố Việt đưa Tống Sở đến cửa phòng cô ở trước, hôn lên trán cô một cái, nói ngủ ngon rồi nhìn cô đi vào đóng cửa lại, lúc này mới xoay người định trở về phòng.
Một màn này cũng vừa hay bị Nghiêm Phi, người vừa mới từ bên ngoài trở về thấy.
Hai người chạm mặt ở trên hành lang, Cố Việt nhìn thấy anh ta xách theo một ít đồ dùng cần thiết hàng ngày, sắc mặt bình thường hỏi: "Mới vừa trở về à?"
Nghiêm Phi cười cười, nói: "Tôi không thích dùng trong phòng nên tự mang theo khăn lông các loại."
“Tôi cũng mua giúp cho cậu một phần mới.” Vốn dĩ là anh ta còn muốn mua giúp cho Tống Sở một phần, nhưng sợ hai người hiểu lầm nên từ bỏ.
Cố Việt mở cửa phòng ra, cười nói: "Cảm ơn lòng tốt của anh trước, nhưng mà không cần đâu, Tống Sở đã giúp tôi chuẩn bị sẵn một phần khăn lông mới, bàn chải đánh răng, xà phòng thơm, dép các loại rồi."
Vốn dĩ là buổi chiều hai người chuẩn bị đi tắm, nhưng nước nóng trong gian phòng này của bọn họ không xả ra được, người ở nhà khách bọn họ đi ra ăn cơm xong mới đến sửa, cho nên Nghiêm Phi không biết Cố Việt còn mang theo nhiều đồ như vậy.
Sau khi đóng cửa lại, anh ta nhìn Cố Việt mở ba lô ra, cầm từng món một ra ngoài, lại tăng thêm mười phần vị chua: “Chặc chặc, có đội tượng cái là khác, cậu đây chính là đang khoe khoang một cách trần truồng.”
Cố Việt ngoại trừ vẻ trong trẻo lạnh lùng bên ngoài, tính tình còn có chút hai mặt, anh cười rồi lắc lắc vật ở trong tay: “Chính là khoe khoang đó, có phải là cậu rất hâm mộ không?"
Tống Sở nhà anh chính là chu đáo và yêu thương như vậy.
Anh cũng muốn để cho Nghiêm Phi hoàn toàn từ bỏ ý định, cho dù là bạn tốt, nhưng đối tượng nhà mình anh cũng không mong bị ghi nhớ lại.
Nghiêm Phi đè nén nỗi chua xót trong lòng xuống, tức giận cười nói: "Anh người này thật là quá không biết xấu hổ, đổi lại tôi cũng tìm một đối tượng tới khoe khoang với các cậu.”
Đây cũng chính là chỉ đùa một chút, cũng bày tỏ một loại thái độ với Cố Việt, nếu không, anh ta mình có thể cũng sẽ không gặp được một người phụ nữ mà bản thân mình sẽ thích như vậy.
Anh ta và Cố Việt đã chung sống nhiều năm, thật ra thì đây vẫn là lần đầu tiên anh ta thấy bạn tốt của mình quan tâm cưng chìu một người phụ nữ như vậy, quả nhiên phải gặp được đúng người, mới có thể đi bỏ sự yêu thương ra thật lòng như vậy.
Nếu anh ta lựa chọn rút lui ra, đương nhiên sẽ không biểu hiện ra là có ý nghĩ hay nhung nhớ gì nữa về Tống Sở, mà chỉ biết cất giấu đoạn tình cảm có đầy không có đuôi quý giá này ở trong lòng.
Cố Việt cười, nói: "Được đấy, đổi lại cậu cũng tìm một đối tượng tới chọc cho chúng tôi ghen tị đi."
Đồng thời cũng không kiềm được mà thở phào nhẹ nhõm, xem ra bạn tốt đã buông tay.