Người bên này vẫn đang nhìn, bên kia vài người nước ngoài cũng hỏi ra vấn đề đại khái giống nhau.
Tống Sở bảo mấy người có thể thử xem, hiệu quả giữ ấm mỏng vẫn là phải mặc mới có thể cảm nhận.
Trong đó có một người phụ nữ trung niên tóc vàng, bà ta đến cùng chồng, vô cùng thích một chiếc áo lông dáng dài màu hồng đào, vừa nghe đã đồng ý.
Tống Sở lập tức bảo người tìm vài chiếc áo lông thích hợp với số đo của bọn họ qua đây, để bọn họ tự chọn lựa màu sắc.
Lúc dựng cô đã bảo người giữ lại một phòng thử đồ, dùng vài miếng vải bố kéo thành gian phòng, mấy người nước ngoài cũng không ngại ngùng, vào phòng thử đồ cởi áo khoác dạ đang mặc, thay áo lông mình chọn lên.
Trên gian hàng còn cố tình đặt một chiếc gương đứng, đây cũng là sau khi Tống Sở qua tìm người làm giúp.
Người phụ nữ tóc vàng bước ra trước, đi đến trước gương soi.
Làn da bà ta vốn đã trắng, mặc lên áo lông màu hồng đào càng trắng hơn, kiểu dáng thắt eo làm hiện ra vóc dáng chuẩn của bà ta, đẹp hơn áo bành tô dạ mặc vừa rồi.
Tống Sở lại tiến lên dùng ánh mắt ngạc nhiên, hâm mộ nhìn bà ta, sau đó khen bà ta mặc đẹp.
Người phụ nữ tóc vàng vô cùng hài lòng, bèn đòi người chồng vừa mới ra khỏi phòng thử đồ bộ này.
Một hai phút sau khi mấy người nước ngoài khác mặc áo lông lên, cũng cảm thấy mặc áo này thật sự ấm hơn áo bành tô dạ của mình rất nhiều, quan trọng là còn khá mỏng, độ thoải mái rất tốt.
Mấy người đều rất hài lòng, muốn mua áo lông mặc trên người, thậm chí còn muốn mua vài cái mang về nước tặng người nhà.
Tống Sở thấy bọn họ vẫn chưa có ý nhập khẩu áo lông về nước, thế là bắt đầu khéo léo khen áo lông nhà mình, nếu đem ra nước ngoài, vậy thì gồm cả giữ ấm và thời thượng thành một thể, nhất định sẽ được ưa chuộng.
Hai người trong đó lập tức thích thú, mùa đông ở nước bọn họ khá lạnh, trái lại áo lông này thích hợp, thì đã có một chút ý như vậy, nhưng cũng không phải là có cho bằng được.
Tống Sở lại làm mọi chiêu trò với bọn họ, trong đó có một người Tây Ban Nha, tiếng Anh thuận tiện nhưng không phải rành như vậy, thường xuyên nói tiếng Tây Ban Nha.
Mà cảm giác ý định của anh ta là cao nhất, thế là Tống Sở trực tiếp chuyển tiếng Anh thành tiếng Tây Ban Nha để trò chuyện với bọn họ.
Một vị nước ngoài rất vui vẻ, cảm thấy bản thân đã nhận được tôn trọng, hơn nữa còn rất kinh ngạc một cô gái xinh đẹp như vậy lại biết ngôn ngữ nước anh ta.
Hai người nói chuyện rất ăn ý, người Tây Ban Nha này càng nghe Tống Sở giới thiệu, càng cảm thấy áo lông này tốt, đặc biệt là mặc lên người kỳ thật không muốn cởi ra, vì vậy ý định muốn hợp tác càng ngày càng cao.
Hai người đã mau chóng xác định ý định hợp tác, chỉ đợi sau đó lại thảo luận tiếp.
Tống Sở cũng không lạnh nhạt với những người khác, thường chuyển tiếng Anh nói vài câu với mọi người.
Thấy cô hòa nhập trong mấy người nước ngoài như cá gặp nước, đặc biệt là tiếng Anh và tiếng Tây Ban Nha lưu loát chuyển đổi bất kỳ lúc nào, làm cho những người có mặt đều kinh ngạc.
“Chủ nhiệm Tống thật giỏi!” Đinh Bằng không nhịn được cảm thán.
Ngụy Nhiên lập tức gật đầu tán thành: “Tôi vẫn là lần đầu biết ngoại ngữ của chủ nhiệm Tống cũng tốt như vậy.”
Đám người Thịnh Thanh Dương cũng ai nấy đều thán phục không thôi, Tống Sở ở trước mặt những người nước ngoài không những không lo lắng và căng thẳng, ngược lại bình tĩnh, vững vàng, mang theo một kiểu tùy ý đường hoàng, thật sự có phong thái của nước lớn bọn họ.
Bên chịu trách nhiệm dẫn những người này tham quan của bộ đối ngoại cũng rất ngạc nhiên, rõ ràng không ngờ gian hàng tham gia triển lãm này còn có người giỏi ngoại ngữ như vậy.
Mấu chốt là xem ra giao tiếp vẫn rất vui vẻ, mấy người nước ngoài nhìn qua cười rất vui.