Lần này gà nóng, Tống Sở cũng xé giống vậy, sau đó bưng cho người đứng ra làm chủ và người đến xem triển lãm nếm thử.
Mùi thơm tràn ngập lan tỏa ra rất nhanh, vốn là vẫn còn người của triển lãm đang trông coi, đều rối rít thấy quá thơm, sau đó lập tức chạy đến xem.
Tống Sở lấy bao tay đưa cho Đinh Bằng, bảo anh ta tiếp tục làm gà khô xé sợi nóng và vịt om các loại cho mọi người thưởng thức.
Trọng điểm của nhà máy thực phẩm bên này còn là nhắm vào khách hàng trong nước.
Mấy người ngoại quốc vẫn là lần đầu tiên được ăn món gà kho ngon đến như vậy, từng người khen không ngớt miệng.
Có điều là đồ ăn chín cũng không dễ dàng xuất khẩu được, xét duyệt tương đối nghiêm ngặt phiền phức, mấy người đều có chút tiếc nuối.
Một người trong số đó đã tìm ra vấn đề, hỏi Tống Sở gà này có thể để trong một khoảng thời gian được hay không? Túi kia có thể giữ tươi được hay không?
Điều Tống Sở chờ đợi chính là bọn họ chủ động đặt câu hỏi, sau đó bọn họ giới thiệu công dụng của máy túi đựng chân không, và thời gian có thể giữ tươi sau khi chế biến có khả năng kéo dài từ nửa năm trở lên, thậm chí là hơn một năm.
Cái này ngoại trừ làm cho mấy người nước ngoài hứng thú, một câu hỏi thú vị.
Tống Sở bảo Cố Việt giới thiệu nguyên lý cơ bản cho bọn họ, còn tự mình dùng một con gà tây mà cô đã cho người đi mượn từ tiệm cơm quốc doanh kế bên cầm tới làm thử cho bọn họ xem.
Mấy người đều tức khắc kinh ngạc không thôi, trong đó có một người ngoại quốc cũng khá giỏi về lĩnh vực cơ khí này, tự mình đến gần máy chân không ở bên cạnh chơi đùa một chút.
Thật sự là không nghĩ đến, nơi này lại có máy túi đựng chân không tiên tiến như vậy, đây chính kỹ thuật mà quốc gia của bọn họ cũng không có được.
Anh ta chuyên chế tạo máy móc và buôn bán dây chuyền sản xuất, vốn dĩ đến đây là muốn xem thử một chút kỹ thuật máy móc trong năm nay của bên này, xem một vòng phát hiện ra quả nhiên vẫn là rớt lại phía sau như vậy, anh ta cũng chỉ còn có cảm giác ưu việt.
Còn chuẩn bị chủ động tiếp cận xí nghiệp ở nơi này của nước Hoa, rao hàng để nơi này mua máy móc và dây chuyền sản xuất của công ty bọn họ, kiếm được một khoản để quay về nữa.
Nhưng lại đột nhiên đụng phải máy túi đựng chân không này, anh ta nghiên cứu nửa buổi rồi nhưng cũng không có cách nào tìm ra nguyên lý đầy đủ, hỏi Cố Việt, nhưng đối phương trả lời cũng phải giữ lại chút ít, hơn nữa còn tung ra không ít đồ mới nữa.
Điều này làm cho lòng hắn ngứa ngáy không thôi, vì vậy nảy ra ý tưởng muốn mua kỹ thuật, cũng lên tiếng thẳng thắn.
Nhưng Tống Sở lại khéo léo từ chối anh ta đầu tiên, nói rằng các cô chỉ bán toàn bộ các thành phẩm của máy túi đựng chân không, không bán kỹ thuật.
Chuyện giỡn chơi, vốn chính là dùng cái này làm gà mái đẻ trứng vàng để kiếm ngoại tệ, sau đó bán cho bọn họ, vậy thì không phải là sẽ thua lỗ chết sao.
Học thần Cố nghiên cứu ra được kỹ thuật máy túi đựng chân không này, nhưng mà đã đi trước khoa học kỹ thuật của mười năm trở lên, ngay lúc ấy thì sợ bị người nước ngoài học được, còn cố ý lấy không ít kết cấu dư thừa và huyền niệm.
Anh dám cam đoan nếu như các công ty cơ giới của nước ngoài mang máy túi đựng chân không về, dù tháo toàn bộ ra để nghiên cứu, thì trong khoảng thời gian ngắn cũng không có khả năng nghiên cứu ra được.
Đợi đến khi tìm ra được huyền niệm và đồ dư thừa mà anh đã lắp đặt, hiểu rõ được kỹ thuật này, vậy thì bọn họ đoán chừng đã tung ra đời mới ở trong nước rồi.
Người ngoại quốc này không quá vui vẻ, sau đó đứng lên tranh luận phải trái với Tống Sở.
Hai người đàm phán tranh luận anh đến tôi đi đối lập nhau, Tống Sở nhìn nét mặt non nớt chắc tuổi không lớn lắm, nhưng trước khí thế cao nhưng không thua thiệt đối phương chút nào, ngược lại còn luôn cho người khác một loại cảm giác mơ hồ áp chế đối phương.
Dù là cũng có rất nhiều người đang ngồi và những người đang vây xem đều không nghe hiểu được ngoại ngữ, nhưng vẫn có thể cảm nhận được hào quang tự tin mà Tống Sở tỏa ra.
Cô rất am hiểu đàm phán, cũng biết thương lượng đến những thứ chi phí này, lợi ích mới là mục tiêu lớn nhất.
Vì vậy ra tay từ phương diện này, cộng thêm Cố Việt thỉnh thoảng nhử bằng cách bổ sung một chút về kỹ thuật chính của túi đựng chân không, cuối cùng đã làm cho người này phục.
Chẳng qua là mặc dù anh ta đồng ý nhập khẩu thiết bị, nhưng mà lại cho cái giá thấp.
Tất nhiên Tống Sở không đồng ý, dứt khoát đưa ra điều kiện và giá cả mà các cô đã tính trước.
Người ngoại quốc cũng chưa có quyết định, còn phải suy nghĩ một chút, muốn tiếp tục cách ép giá lấy lùi làm tiến.
Hai người ngoại quốc cũng ép giá của quần áo lông, Tống Sở vẫn khăng khăng giữ nguyên cái giá của mình.
Tống Sở tỏ vẻ rất bình tĩnh thản nhiên, một dáng vẻ được gọi là các cô có làm vụ làm ăn này hay không thì cũng không sao, dù sao hàng tốt không lo cháy hàng, anh ta không mua thì luôn có những người khác muốn mua.
Trông thấy người ngoại quốc phải đi đến những phòng triển lãm khác để xem thêm chút nữa, người của hãng cơ giới trong huyện rất nóng nảy và căng thẳng, nhưng xem đến Tống Sở lại ổn định như vậy, bọn họ cũng không có làm động tác, cố gắng giữ bình tĩnh hết sức có thể.