Tống Sở hiểu ý của cậu mình.
Cô gật đầu cam đoan: “Không thành vấn đề, cậu tin tưởng cháu như vậy, cháu nhất định sẽ không khiến cậu thất vọng đâu.”
Cũng may đại đội trưởng trong thôn là cậu của cô chứ không phải người khác, nếu không cho dù có đồng ý cho cô mở nhà xưởng ép dầu đi nữa cũng không ủy quyền cho cô tiếp quản được.
Sau đó cô quay sang nhìn hai anh họ nói: “Đợi khi nhà xưởng ép dầu xây xong, có lẽ phải phiền anh họ cả và anh họ hai tới giúp đỡ rồi.”
Hai anh họ của cô vừa là hai người thành thật, không giảo hoạt, lại rất chịu khó, ngày trước cũng rất chu đáo với cô nên giờ cô cảm thấy có thể yên tâm.
Hai người nghe xong đều lộ vẻ vui mừng, nhà xưởng ép dầu nếu xây xong sẽ là nơi rất tốt để làm việc, còn có triển vọng hơn so với ra đồng làm.
“Không thành vấn đề, tới lúc đó em cứ việc phân phó cho em gái họ nữa.” Hai người đồng thanh nói.
Mặt hai người chị họ lộ ra nét tươi cười, trong lòng cũng không còn chán ghét Tống Sở nữa, cô vẫn còn nhớ tới hai anh họ của mình là tốt rồi, không uổng công ngày thường bọn họ đối xử tốt với cô như vậy.
“Nếu bạn quá thì chị cũng có thể giúp cho.” Tâm tư chị dâu cả khẽ động nói.
Chị dâu hai cũng không chịu yếu thế: “Đúng vậy, khi nào mà Sở Sở bận quá thì cứ gọi bọn chị tới phân phó việc nhé.”
Tống Sở không đồng ý cũng không cự tuyệt: “Để tới lúc đó rồi tính.”
Chạng vạng hôm đó, sau khi Tống Sở về, Đường Dân liền kêu hai người con trai đi gọi mấy người cán bộ trong thôn tới nhà.
Lấy dầu mà Tống Sở mang tới tặng, đưa cho con dâu xào ít rau để nhắm rượu, ông cùng vài người khác vừa uống rượu vừa nói chuyện.
Cán bộ trong thôn không có nhiều, ngoài ông ta ra thì cũng chỉ có bốn người nữa.
Vốn dĩ Đường Dân không quan tâm, nhưng thấy loại dầu trong veo kia, ăn rau xào từ loại dầu đó rất ngon, tâm trạng ông không khỏi lay động.
Cuối cùng nhìn mặt Đường Dân, vẫn là đồng ý mua máy ép dầu về để thành lập nhà xưởng ép dầu, dù sao từng nhà trong thôn không cần tiêu tiền mà vẫn có thể được chia dầu cho cũng không tồi, người trong thôn chắc chắn sẽ không từ chối đâu.
Chỉ là bọn họ cảm thấy nhà xưởng ép dầu sẽ không đạt được nhiều thành tựu to lớn gì, vậy nên cũng đồng ý để Tống Sở quản lý chuyện này.
Sau khi trở về, mọi người cũng nói chuyện này cho người nhà họ biết, đợi đến lúc bắt đầu đi làm vào sáng hôm sau, tất cả mọi người đều đã biết chuyện này.
“Có thể thành lập được nhà xưởng ép dầu gì đó sao? Sao tôi chưa nghe qua quả dại trên núi có thể ép thành dầu bao giờ.”
“Tôi cũng chưa nghe qua, nhưng cha tôi hôm qua có ăn qua rau xào từ loại dầu đó, nghe nói rất ngon.”
“Chuyện này giao cho Tống Sở làm sao? Cô ấy làm được không?”
“Nghe đâu là bởi vì cô ấy phát hiện ra trà quả, đem đi ép thành dầu, lại đi liên hệ mua máy móc về, đây cũng là yêu cầu của cô ấy, vậy nên mới cho cô ấy quản lý. Còn có làm nên chuyện gì hay không thì tôi không biết.”
“Tôi thấy không bảo đảm chút nào, cô gái đó ngoài đánh lộn với lười biếng, thì có làm được việc gì đâu, sao có thể để cô ta quản lý nhà xưởng ép dầu được.”
“Hay là để người khác trong thôn quản lý đi? Tôi thấy Tống Sở kia chẳng đáng tín nhiệm chút nào!”
“Sao cô không đi mà ý kiến đi? Tới lúc đó bị Tống Sở cho một trận, bọn tôi không can ngăn được đâu.”
Nếu không ngại vũ lực của Tống Sở, trong thôn sớm đã có không biết nhiêu người phản đối rồi.
Xây nhà xưởng ép dầu thì bọn họ không có ý kiến gì, không mất tiền mà vẫn được chia dầu cho, bọn họ còn kỳ vọng là đằng khác.
Nhưng lại có ý kiến rất lớn trong việc để Tống Sở quản lý nhà xưởng.
Nhưng chẳng ai dám ra mặt ý kiến, một là sợ Tống Sở chạy đánh cho một trận, hai là sợ Đường Phụng theo tới tận cửa mắng, không biết người nhà họ Phương mấy hôm nay còn mặt mũi nào mà ra ngoài không?
“Vậy để cô ta quản lý đi, nếu có vấn đề gì, chúng ta sẽ cùng tới làm loạn, dù sao đại đội trưởng cũng rất công bằng.”
“Đúng đúng, để xem Tống Sở có làm nên trò trống gì không, hay là mấy ngày đã phải đóng cửa rồi, tới lúc đó chúng ta sẽ không nhân nhượng nữa.”
Vậy nên mọi người đều quyết định, ngồi đợi Tống Sở gây ra chuyện sẽ xin đổi người quản lý, ba trăm đồng bỏ ra để mua máy móc kia không thể để lãng phí được.