Viện nghiên cứu của Tống Sở và Cố Việt, khoảng cách không cách nhau xa lắm, xưởng cơ giới thì lại xa không ít, nhưng mà các cô có thể lái xe về nhà, như vậy cũng không tốn bao nhiêu thời gian, dù sao bây giờ không có kẹt xe giống như là đời sau vậy.
Tống Sở nhờ Tần Thu Lan giúp đỡ, cho thuê một căn nhà gần xưởng cơ giới của tỉnh, mấy người các cô sống cùng nhau, như vậy cũng tưởng đối thuận tiện.
Cố Cẩn chuyển đến học ở một ngôi trường nhỏ của tỉnh, vừa khéo lại gần xưởng cơ giới, Tống Bình tan làm là có thể trực tiếp đi đón nó ngay.
Sân trong còn chưa có quét tước thu dọn, các cô nghỉ ngơi một chút chuẩn bị đi sắp xếp lại ngay, lấy mấy món đồ còn thiếu đã mua trang trí lên.
Tống Sở đi đến phòng khách gọi điện thoại cho Tần Thu Lan, chờ các cô thu xếp hành lý rồi nghỉ ngơi, đối phương cũng sẽ đến.
“Sở Sở, em nhớ chị muốn chết!” Tống Sở mới vừa đi đến cửa phòng khách, Tần Thu Lan đã lập tức nhào đến ngay.
Tống Sở cũng ôm lại cô ta: “Cô gái nhỏ, chị cũng nhớ em lắm.”
Cố Viết thấy chán ghét Tần Thu Lan khi cô ta như vậy với Tống tiểu Sở nhà anh, có chút không biết phải làm sao.
Tống tiểu Sở nhà anh chính là rất được chào đón, nam nữ đều chết mê chết mệt.
Tần Thu Lan thân mật kéo cánh tay của Tống Sở nói: “Chị và chị Bình đến tỉnh thành làm việc, chúng ta có thể thường xuyên hẹn nhau đi trượt băng, ăn cơm rồi đi xem chiếu bóng nữa.”
Tống Sở cười nói: “Được đó, sau này chúng ta được nghỉ sẽ hẹn em ngay.”
Phụ nữ mà, tất cả đều cần có khuê mật.
Tống Bình cũng tương đối thích tính tình của Tần Thu Lan, bọn họ cũng rất vui vẻ khi được ở cạnh nhau.
Bây giờ cô ấy cũng đã có thể buông bỏ rất nhiều thứ: “Đúng vậy, sau này chúng ta sẽ đi theo em lăn lộn.”
Tần Thu Lan vỗ ngực một cái nói: “Cứ để đó cho em.”
Cô ta cười cười nhìn Cố Cẩn, lấy cái túi trên tay đưa đến: “Tiểu Cẩn, đây là quà dì tặng cho con.”
Trước đó cô ta cũng đã nói chuyện qua điện thoại với Tống Sở, biết được Cố Cẩn cũng sẽ theo đến đây để đi học, cho nên cô ta cố ý chọn cặp sách và văn phòng phẩm làm quà tặng.
Cố Cẩn không có nhận lấy ngay, mà nhìn ba người Cố Việt một chút.
Tống Sở cười sờ đầu của nó một cái nói: “Đây chính là quà của dì Thu Lan tặng cho con, con cứ nhận lấy đi.”
Lúc này Cố Cẩn mới nhận lấy cái túi, không lập tức đi mở ra ngay để nhìn xem đó là cái gì như những đứa trẻ khác.
Mà hết sức lễ phép cười với Tần Thu Lan rồi nói: “Con cảm ơn dì Thu Lan.”
Tần Thu Lan thấy mặt mũi Cố Cẩn trắng nõn xinh đẹp, cách ăn mặc sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, bề ngoài lễ độ giống như là một người thân sĩ nhỏ vậy, trái tim sắp bị tan chảy mất rồi.
“Anh Cố Việt sao lại có một đứa cháu đáng yêu như vậy chứ, em thật sự rất thích Tiểu Cẩn rồi.” Cô ta không nhịn được, đưa tay nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Cẩn một cái.
Không còn cách nào khác, ai bảo để đứa trẻ lớn như vậy ở xung quanh cô ta chứ, đều là một đứa trẻ lớn bị chiều hư nhảy tới nhảy lui thôi.
Tống Sở cười khẽ nói: “Sau này em tìm người yêu rồi kết hôn, là có thể sinh được một đứa rồi.”
Tần Thu Lan cười bóp cô cái, đỏ mặt nói: “Em vẫn còn nhỏ mà.”
“Có phải em đã có người yêu rồi không?” Tống Sở thấy dáng vẻ cô ta lại có mấy phần thẹn thùng, nháy mắt mấy cái rồi hỏi ngay.
Tần Thu Lan lúc này mới ngượng ngùng gật đầu một cái nói: “Ừ, có.”
“Hai ngày nữa sẽ giới thiệu cho chị biết.” Cô ta nháy nháy mắt nhìn Tống Sở một cái: “Thật ra thì sau này chị cũng có thể sinh một đứa với anh Cố Việt.”
Tống Sở cũng không xấu hổ, ngược lại còn cười lớn nói: “Sau này nếu có thể sinh được một đứa trẻ đáng yêu như là Tiểu Cẩn vậy, chị sẵn lòng.”
“Em cũng vậy.” Tần Thu Lan cười hì hì đáp.
Giữa khuê mật thì không cần khách sáo hay là mắc cỡ như với người ngoài, muốn nói cái gì thì nói cái đó.
Cố Việt nghe đến đoạn của hai người, mặt mày nhuộm một tầng nụ cười, anh cũng rất mong đợi sau khi kết hôn với Tống Sở, sinh ra một đứa trẻ lớn lên giống như cô vậy.
Đã ở bên cạnh Cố Cần trong suốt những ngày tháng dài qua, bọn họ cũng đã trở nên rất thích trẻ con rồi.