Tính cách của Tống Sở và Tần Thu Lam rất hợp nhau, "Hoan nghênh cô sau này thường xuyên tới làm khách."
"Tôi và Tiểu Cẩn sẽ thu dọn trước, ba người cứ đi siêu thị mua vật dụng cá nhân đi." Cố Việt biết Tống Tiểu Sở nhà anh thích mua mua mua.
Đặc biệt là khi muốn bố trí phòng ở, chắc chắn cô sẽ mua không ít đồ, cho nên vô cùng săn sóc đề nghị.
Tống Sở rất thích sự tận tâm này của học thần Cố, "Được, vậy hai người thu dọn trước, chúng em đi mua xong sẽ quay về giúp anh."
Cố Việt giơ tay nhéo mũi cô một cái, "Đi đi."
Tống Sở kéo Tống Bình và Tần Thu Lan đi ra khỏi cửa.
Đi tới đầu hẻm, Tần Thu Lan cười nhẹ nói với Tống Sở: "Sở Sở, cô đúng là được lắm! Trước đây anh Cố Việt nổi tiếng là lạnh lùng, đối xử với phụ nữ chẳng lịch sự chút nào, nhưng đối xử với cô rất tận tâm đấy."
Nói như thế nào thì Cố Việt cũng là nam đồng chí mà trước đây cô ấy thích, cô ấy còn nghe ngóng được rất nhiều chuyện.
Hơn nữa trước đây chỉ cần gặp mặt là cô ấy sẽ chủ động lấy lòng, nhưng giống như ném mị nhãn cho người mù, Cố Việt không thèm phản ứng, bây giờ nhớ lại, tức thật!
Nhưng mà không trêu hoa ghẹo nguyệt cũng được coi là một ưu điểm.
Tống Sở cười ra tiếng: "Bây giờ anh ấy là người yêu tôi rồi, không quan tâm tôi thì quan tâm ai đây?"
"Tôi chỉ cảm thấy khó mà tưởng tượng nổi thôi, anh ấy vậy mà lại có một mặt ấm áp săn sóc như vậy." Tần Thu Lan nhún nhún vai.
Trước đây cô ấy vẫn luôn cho rằng, ai làm người yêu của Cố Việt, chắc là anh đều dùng tính cách lạnh nhạt này, trái lại lại khiến phụ nữ nhân nhượng.
Ai ngờ được căn bản không hề có chuyện này, người ta vừa có người yêu là lập tức biến thành bạn trai nhà bên, còn săn sóc hơn người yêu của anh rất nhiều.
Chuyện này hoàn toàn không nhìn ra nổi, cô ấy dám khẳng định, nếu như Cố Việt và Tống Sở về thủ đô, đám con gái thích Cố Việt kia đều kinh ngạc tới rớt cả tròng mắt.
Nhưng mà từ khía cạnh khác, cũng nói rõ mắt nhìn của các cô rất tốt, chỉ đáng tiếc là người đàn ông tốt thế này không thuộc về bọn họ.
Bởi vì Tống Sở là bạn thân của cô ấy, cho nên cô ấy cũng không sinh lòng đố kị, ngược lại còn vui mừng thay cô.
Nhắc tới người yêu nhà mình, gương mặt Tống Sở như nhuốm ánh sáng, "Đương nhiên, đừng nhìn vẻ bề ngoài lạnh lùng của học thần Cố, trên thực tế anh ấy là một người đàn ông rất ấm áp."
Tần Thu Lan cười nói, "Tôi cảm thấy anh ấy vẫn luôn là bộ dáng lạnh nhạt không hợp tình người đấy, dù sao chúng tôi cũng chẳng có được."
"Cô tóm được anh ấy, cho nên anh ấy chỉ là người đàn ông ấm áp thuộc về mình cô thôi."
Cô ấy kéo Tống Sở cười hì hì nói: "Sau này về thủ đô rồi, nhất định phải thường xuyên dẫn học thần Cố nhà cô đi dạo, khiến mắt của đám phụ nữ kia mù luôn."
Trước đây cô ấy thích Cố Việt, sau khi bị vài người phụ nữ cũng thích Cố Việt biết được thì ở sau lưng cô ấy nói những lời trào phúng và chửi bới, khiến cô ấy rất tức giận.
Sau này phải để bọn họ nhìn cho thật rõ, Cố Việt đối xử với Sở Sở thế nào, cho bọn họ tức chết luôn.
Tính cách của Tần Thu Lan thuộc loại rất thẳng thắn, chỉ cần nhìn sắc mặt và nghe lời nói của cô ấy là có thể đoán được đại khái cô ấy đang nghĩ gì.
Tống Sở suy đoán bạn thân nhà mình, trước đây chắc là bị không ít vận đào hoa của học thần Cố ở kinh đô diss.
Cô hào khí gật đầu: "Không thành vấn đề, đến lúc đó tôi sẽ dần học thần Cố đi dạo vài vòng, khiến đám người đố kị kia tức chết luôn."
Dù sao cũng phải trút giận cho bạn thân nhà mình một phen.
Tần Thu Lan chạy tới ôm Tống Sở rồi hôn một cái, "Sở Sở cô đúng là tốt thật, nếu tôi mà là nam đồng chí thì tôi sẽ lấy cô đó."
Sở Sở tốt như vậy, đúng là tiện nghi cho Cố Việt.
Tống Sở cười nhéo nhéo mặt của cô ấy, cười nói: "Vậy thì thật là đáng tiếc, nếu như tôi là nam đồng chí, tôi sẽ cưới cô."
"Đúng vậy, quá đáng tiếc!" Tần Thu Lan bày ra dáng vẻ muốn khóc.