Tống Sở thấy khí thế của bọn họ nổi lên, cô cười nói: “Tôi có nói nhiều thì cũng không có tác dụng gì, vậy nên bây giờ tôi sẽ chứng minh cho mọi người sẽ quả chè dầu có thể ép dầu không, dầu được ép ra như thế nào, có thể ăn hay không.”
Hôm qua cô đã giúp mấy người công nhân già ở xưởng ép dầu một lần, trình tự các thao tác của máy cô đã nhớ hết rồi.
Hiện tại trong thôn đã có điện rồi, may là lúc cái phòng cũ này có người ở thì đã nối đường dây điện rồi. Cô mang một cái bảng cắm điện đến thì máy ép dầu có thể cắm điện dùng rồi.
Tống Sở nhờ người nhà họ Tống và họ Đường đi qua đám đông, đến tách quả hạt chè ra khỏi quả chè.
Sau đó bắt đầu các bước sơ bộ, sau khi làm xong thì bỏ vào để cho máy ép dầu ép.
Dân làng tò mò nhìn chằm chằm vào máy ép dầu, háo hức mong chờ.
“Dầu ra rồi kìa, có dầu ra thật kìa.” Nhìn thấy dòng chất lỏng màu vàng nhạt trong suốt chảy ra từ máy ép dầu, có người không kìm nổi mà hét lên.
“Đừng có nói, ngửi cũng khá thơm đấy.”
Những người khác cũng cười theo: “Quả dại này có thể ép được dầu thật nè.”
Trước khi ép dầu Tống Sở đã bảo anh tư Tổng đốt bếp trong phòng lên, bảo anh hai Tống lấy nồi xào rau và gia vị tới đây, còn lấy cả mấy cái cải thảo trắng đến nữa.
Cô nói to trước mặt dân làng: “Lượng dầu mà quả chè dầu cho ra khá nhiều, điều quan trọng nhất là đây là nguyên liệu thiên nhiên không cần tiền, lúc này mọi người đã tin chưa.”
“Tin rồi, tin rồi!” Tai nghe mắt thấy, mắt bọn họ cũng đâu có mù.
Tống Sở dừng một cái bát to đựng dầu, bảo anh hai Tống cầm đi xào rau: “Lát nữa mọi người thử thưởng thức hương vị rau được xào bằng dầu này xem thế nào.”
“Được!” Mọi người thấy cô bảo anh hai Tống lấy dầu để xào rau thì vui vẻ, lớn tiếng đồng ý, bọn họ tò mò mùi vị này thế nào.
Không khí càng thêm sôi nổi, có người còn đến gần bếp xem anh hai Tống xào cải thảo.
Tống Sở cũng đứng đó giới thiệu cho mọi người về công dụng của dầu, đồng thời nói cho mọi người biết ở một số tỉnh khác thường hay sử dụng loại dầu ép này. Đâu là dầu ăn bình thường, không cần lo lắng nó có hại cho sức khỏe, trái lại nó rất giàu dinh dưỡng.
Không tin có thể đến thư viện để tra, mấy cái này là cô xem sách mà phát hiện ra đó.
Trình độ văn hóa của thôn khá thấp, thực ra vẫn còn sự kính nể với kiến thức và sách vở. Vừa nghe cô nói thế thì họ không hề hoài nghi, tỏ ý tin cô.
Rất nhanh, anh hai Tống đã xào được mấy bát cải thảo to, lại lấy thêm vài đôi đũa để cho mọi người chuyền nhau thường thức một gắp nhỏ.
Căn bản là trong thôn không có ai mắc chứng sạch sẽ quá mức, vậy nên không ghét chuyện chuyền tay cùng nhau thưởng thức cải thảo.
Vốn dĩ hương vị dầu chè tôm nhẹ, mùi vị thuần túy, thêm cả anh hai Tống không tiếc gì gia vị. Mọi người ăn cải thảo xào mà mắt ai nấy đều sáng lên.
“Ngon quá, dầu này thơm thật.”
“Ngon lắm luôn, ngon hơn nhà tôi xào nhiều.”
“Dầu chè này đúng là không tồi.”
Những người từng thử dù cho là khẩu vị hay là tác dụng của tâm lý đám đông thì cũng đều cảm thấy cải thảo xào với dầu chè đúng là quá ngon.
Mấy gia đình trong thôn còn không đủ ăn huống chi là dùng dầu để nấu ăn. Các gia đình có cuộc sống eo hẹp thì dùng dầu rất tiết kiệm, không nỡ cho dầu vào xào thì món ăn hương vị rất bình thường.
Thực ra hiện tại ngay cả không cho dầu chè vào xào, miễn là sẵn sàng cho dầu và gia vị vào thì cải thảo sẽ thơm ngon.
Chỉ là Tống Sở cố ý tạo cho mọi người một ấn tượng thật sâu sắc, rau xào dùng dầu chè thơm quá, bọn họ cũng muốn.
“Dầu này có ngon không?” Cô biết rõ những cố tình hỏi.
“Ngon!” Già trẻ nam nữ gái trai trong thôn đều cười rồi hét lớn.
“’Có còn muốn ăn không?”
“Muốn ăn!”
“Vậy là muốn được chia dầu sao?”
“Muốn được chia!”
Được, có câu cuối cùng, mọi người đều có cùng quyền lợi, sau đây cô sẽ tạo cho họ một thói quen tốt.