Hiện tại những tác dụng phụ còn không chưa lộ ra, Tống Sở không muốn làm loại khác, thoáng cái đã nói ra loại thuốc này có bao nhiêu tác dụng phụ thì người khác cũng chẳng thể nào tin nổi.
Thứ cô cần phải làm chính là nghiên cứu ra mấy loại thuốc giảm sốt mới có hiệu quả càng cao, tác dụng lại ít, tới lúc đó tự động sẽ được thay đổi.
Hạng mục thuốc hạ sốt trước mắt của viện nghiên cứu, theo cô vấn đề cũng rất lớn, chủ yếu là hạ nhiệt, giảm đau nhức, tác dụng kháng viêm, áp dụng cho sốt nhẹ và đau đớn ở mức trung bình.
Các trường hợp thất bại tương tự đã được Tống Sở nghiên cứu trước đó, ưu điểm của loại thuốc hạ sốt này là có thể nhanh chóng giảm sốt, nhưng sẽ tạo ra phản ứng nghiên trọng.
Sau khi trẻ con được tiêm vào, có thể sẽ xuất hiện tình trạng ngất lịm, nôn mửa, thậm chí là hôn mê sâu, nghiêm trọng thì trực tiếp dẫn đến cái chết.
Bởi vì có hiểu biết về loại thuốc này, cho nên Tống Sở chỉ tốn hơn một thì đã xem xong tư liệu, sau đó đứng dậy nhìn ba người đang làm thí nghiệm.
Mấy người nhìn thấy nhan như vậy mà cô đã đứng lên rồi thì ngẩn người.
Quan Hải Thanh nhịn không được hỏi: "Tài liệu vừa đưa cô đã xem xong rồi à?"
Tống Sở gật đầu: "Xem xong rồi."
Mấy người ở đây: ". . ."
Làm sao có thể xem xong một cách nhanh chóng vậy chứ? Cưỡi ngựa xem hoa à? Đây đúng là không có trách nhiệm mà.
Quan Hải Thanh cũng là chuyên gia có tác phong rất nghiêm khắc, anh ta nhíu mày một cái, "Vậy thì có chỗ nào không hiểu không?"
Tống Sở trả lời đúng sự thật: "Xem xong rồi, đều hiểu hết."
Quan Hải Thanh: ". . ." Anh ta không tin.
"Cô có chỗ nào nghi ngờ không? Hoặc là có vấn đề gì hay không?" Anh ta lại hỏi.
Tống Sở tiếp tục trả lời đúng sự thật: "Chỗ nghi ngờ thì không có, nhưng là lại nhìn ra mấy vấn đề, tôi cảm thấy hạng mục tân dược này của mọi người không toàn diện, có không ít chỗ hại."
"Cái gì? Ý của cô là, hạng mục tân dược của chúng tôi có vấn đề?" Lần này là Trịnh An Bang nói thành tiếng, không chỉ mang theo ngữ khí không thể tin nổi mà còn rất không vui.
"Đồng chí này, lời nói ra thì phải có trách nhiệm, không thể ăn nói lung tung tìm sự tồn tại đâu. "
Người trẻ tuổi này điên rồi, chỉ xem tư liệu hơn một tiếng mà đã biết được hạng mục tân dược bọn họ nghiên cứu hơn một năm có vấn đề có chỗ hại, quả đúng là không thể nói lý.
"Ngươi cũng đừng lừa gạt mọi người, cô mới xem tư liệu trong thời gian ngắn như vậy mà có thể nhìn ra vấn đề và chỗ hại, điều này sao có thể? Ba vị chuyên gia ở đây cũng không dám nói như thế." La Xuân Thu hừ lạnh một tiếng, châm chọc mười phần.
Ba vị cũng thừa nhận câu nói này của cô ta, một phần tư liệu của hạng mục tân dược, cho bọn họ xem hơn một giờ, bọn họ cũng không chắc chắn có thể tìm ra vấn đề.
Lúc này Viện trưởng Kiều cũng không nhịn được có chút thất vọng với Tống Sở, cảm thấy cô ỷ vào mình có chút thiên phú, trước đây lại còn khen cô, bây giờ .sợ là kiêu căng rồi
"Vậy Tống cô tới đây, hạng mục tân dược của chúng tôi có vấn đề gì và chỗ hại ở đâu." Người là ông ấy tìm tới, ông ấy vẫn nguyên ý cho cô thêm một cơ hội nữa.
Tống Sở biết người làm khoa học không thích vòng vèo, cho nên cô cũng chuẩn bị chỉ ra vấn đề một cách thẳng thắn, mấu chốt là không hy vọng bọn họ tiếp tục lãng phí thời gian.
Viện trưởng Kiều vừa nói ra, cô đã lấy một cây viết và một tờ giấy trắng ở trên bàn.
Lại lấy tài liệu tới lật trang thứ hai ra rồi chỉ chỉ, "Công thức ở đây có vấn đề, chắc là như vậy đấy."
Cô còn viết ra một công thức mới chính xác đã được hậu thế kiểm nghiệm lên tờ giấy trắng.
"Ở đây cũng có vấn đề, nếu như dựa theo công thức này để điều chế thuốc, sau khi những đứa trẻ mười hai tuổi tiêm vào xong, tác dụng phụ sẽ tương đối rõ ràng, cái này có thể chứng minh rất nhiều lần khi làm thí nghiệm."