Nếu như bởi vì chuyện này khiến thiên tài điều chế thuốc sinh vật là Tống Sở tức giận rời khỏi viện nghiên cứu, hoặc là chủ động rút lui khỏi hạng mục nghiên cứu tân dược thì ông ta thật đúng là áy náy chết mất.
Nhân tài như vậy, dù thế nào cũng nhất định phải giữ lại.
"Tiểu Tống nói hay lắm, chúng ta cùng nhau nỗ lực, cải tiến tân dược lại một lần nữa, tranh thủ nghiên cứu ra phương án tối ưu nhất của nó." Ông ta cười gật đầu.
Ấn tượng của Quan Hải Thanh với Tống Sở cũng thay đổi hoàn toàn, trước đó mặc dù anh ta không mở miệng, nhưng cũng đồng ý với lời của ông Trịnh.
Lúc này cũng cảm thấy hơi xấu hổ, không nên chỉ nhìn bề ngoài, dựa theo chủ quan mà đánh giá người khác.
Anh ta thấy La Xuân Thu còn đang xoắn xuýt, bèn ném cho cô ta một ánh mắt ra hiệu, rồi ho một tiếng nhắc nhở.
La Xuân Thu thấy tiếng ho khan thì hồi thần.
Lúc này mới không tình nguyện nhìn Tống Sở rồi mở miệng nói, "Đồng chí Tống, tôi cũng xin lỗi cô vì những lời hồi nãy."
Cô ta thừa nhận lời mình nói có chút quá đáng, nhưng ai bảo Tống Sở nhìn trẻ tuổi như vậy, lại chẳng có kinh nghiệm gì, vẫn có chút không cam lòng.
Thái độ của Tống Sở với cô ta khá lạnh nhạt, cũng châm chọc nói, "Không thành tâm xin lỗi thì không cần mở miệng, không có ý nghĩa."
Từ trước tới nay cô đều là người tôn trọng tôi, tôi sẽ tôn trọng lại gấp bội, nhưng nếu người khác quán phận, cô cũng không lưu tình.
Ba chuyên gia ở đây đều chỉ nói vài câu nghi ngờ, cũng thuộc về tình huống bình thường, nhưng cô ta chỉ là một trợ lý bé nhỏ thì châm chọc cái gì chứ?
Mấu chốt là bây giờ còn bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ, cô không thèm tiếp nhận lời xin lỗi như vậy.
"..." La Xuân Thu trợn to hai mắt nhìn Tống Sở, hiển nhiên không nghĩ tới cô sẽ không nể mặt như thế.
Trong lòng càng thêm uất ức, cô ta cũng xin lỗi rồi, người này còn muốn thế nào nữa?
Những người khác hiển nhiên cũng không nghĩ tới Tống Sở sẽ thẳng thắn châm chọc như vậy, trong lúc nhất thời không biết phải nói gì cho phải.
"Cô hơi quá đáng rồi đấy, tôi đã xin lỗi cô rồi, cô còn muốn kéo mãi không tha." La Xuân Thu cảm thấy bị bẽ mặt, vành mắt thoáng cái đã đỏ, uất ức mở miệng.
Từ khi làm việc ở đâu, sau khi làm trợ lý của giáo sư Quan, bất luận là bên ngoài, hay là ở viện nghiên cứu, người khác nhìn thấy cô ta đều tương đối khách khí và tôn trọng, đây vẫn là lần đầu tiên cô ta bị như vậy.
Tống Sở thấy thế thì không nói gì, người này cũng quá thủy tinh tâm, "Cô uất ức làm cái gì chứ, ngược lại giống như tôi đang bắt nạt cô vậy, rõ ràng là cô nói năng lỗ mãng trước mà?"
"Tôi không chấp nhận lời xin lỗi của cô, chẳng lẽ lại thành lỗi của tôi? Nếu là như vậy thì tôi nhường cô?" Cô ghét nhất là loại trong ngoài bất nhất thế này.
Rõ ràng là bản thân mình sai, còn làm ra vẻ uất ức vì bị người khác bắt nạt, rất buồn cười.
Vốn dĩ cô cũng lười tính toán, nhưng người phụ nữ này làm ra dáng vẻ như vậy, thế là cô bèn châm chọc một phen.
"Cô!" La Xuân Thu nghẹn họng, đây vẫn là lần đầu tiên cô ta gặp một người không theo lẽ phải, thái độ càng bừa bãi phách lối như Tống Sở, trong lúc nhất thời lại không biết phải tiếp lời thế nào.
"Tiểu La, em về phòng trước để tỉnh táo lại đi." Quan Hải Thanh cau mày, mở miệng nói.
Hôm nay thái độ của Tiểu La không đúng, vốn dĩ là mình sai, mở miệng đả thương người ta trước, ngay cả giáo sư Trịnh cũng đã chủ động xin lỗi rồi, cô ta lại làm bộ làm tích cái gì chứ.
Điều này cũng khiến anh ta rất thất vọng, anh ta cũng phát hiện, từ khi dẫn theo La Xuân Thu tham gia hạng mục, rất ít công việc được giao cho cô ta đi làm, cô ta mới đúng là người nhàn hạ.
La Xuân Thu sửng sốt, trên mặt càng uất ức hơn, cắn môi cúi đầu nhưng không nhúc nhích.
Trong lòng Tống Sở cười nhạt, mở miệng hỏi: "Nếu cô ấy đã không muốn, hay là để tôi ra ngoài?"
Mấy người ở đây: "..."
Thấy dáng vẻ Tống Sở là không tình nguyện bỏ qua chuyện này dễ dàng như thế, bọn họ đột nhiên cảm thấy có chút đau đầu.