Quan Hải Thanh cầm lấy túi công văn rồi đứng lên.
"Đừng nói là Tống Sở, bây giờ cho dù là chúng tôi cũng muốn về nhà nghỉ ngơi, chuyện này có phải cũng tính là về trước giờ sao?"
Bây giờ còn chưa thể nói ra chuyện tân dược, vẫn còn thuộc về giai đoạn bảo mật, cho nên tạm thời không có cách nào tuyên dương công lao của Tống Sở ra bên ngoài.
Vẻ mặt anh ta thấy vọng nhìn La Xuân Thu nói: "Tiểu La, tôi thật sự không nghĩ tới cô lại là một đồng chí có lòng dạ hẹp hòi như vậy, sau này tôi sẽ tìm một trợ thủ nữa, cô cứ tiếp tục ở lại phòng thí nghiệm bên này đi."
Bình thường tâm tư và tinh lực của anh ta đều đặt lên phòng thí nghiệm và nghiên cứu thuốc, nhưng lại không ngốc.
La Xuân Thu vội vã tới mách lẻo như vậy, chẳng phải là quan báo tư thù với Tống Sở hay sao, hành động như vậy thực sự khiến anh ta rất phản cảm.
Một năm gần đây, năng lực của La Xuân Thu tiến bộ rất ít, cũng không theo kịp tiến độ thí nghiệm hạng mục quan trọng này của bọn họ, hơn nữa lòng dạ nhỏ hẹp, làm việc độc đoán, đã không thích hợp theo anh ta làm việc nữa.
La Xuân Thu không nghĩ tới vốn dĩ còn đang đợi Tống Sở bị trách mắng, trái lại mình mới là người bị phê bình, sau đó đã đánh mất công việc trợ thủ.
Cô ta không thể tin nổi, "Phó viện trưởng, tôi chỉ là nhìn thấy cô ấy về sớm, lại nghe thấy người khác nghị luận, sợ ảnh hưởng tới danh tiếng của mọi người cho nên mới tới đây nói một tiếng."
"Tôi không có ý gì khác, anh đừng hiểu lầm tôi." Cô ta cuống quít giải thích.
Chỗ dựa lớn nhất ở viện nghiên cứu này của cô ta chính là chức vụ trợ lý của Phó viện trưởng, lúc nào cũng có thể tham gia vào hạng mục quan trọng.
Nếu như bị thu hồi chức vụ trợ thủ, không biết sẽ có bao nhiêu người tới chế giễu, tương lai còn làm việc ở viện nghiên cứu thế nào được nữa?
Thấy dáng vẻ này của cô ta, Quan Hải Thanh sao có thể không đoán ra được tâm tư của cô ta, càng cảm thấy thất vọng mà nghĩ cô ta không thích hợp.
"Tiểu La, không nên tự cho là thông minh, những người khác cũng không phải người ngu để cô sai khiến."
"Chuyện này cứ quyết định như vậy, tôi sẽ nói chuyện với Chủ nhiệm Ngô, sắp xếp công việc cho cô một lần nữa." Nói xong câu này, anh ta cũng không thèm nhìn La Xuân Thu nữa, đi thẳng ra khỏi phòng làm việc.
La Xuân Thu hoàn toàn bị đả kích, co ta căn bản không nghĩ tới tại sao chuyện này lại biến thành như vậy?
Nhìn thấy Phó viện trưởng Quan đã quyết định, cô ta rất hiểu tính cách của anh ta, không thể nào thay đổi được nữa.
Lúc này cô ta cảm thấy vô cùng hối hận, nếu sớm biết Tống Sở về nhà nghỉ ngơi là do có người phê chuẩn thì hôm nay cô ta tuyệt đối không chạy tới mách lẻo.
Bên kia, Tống Sở đi ra khỏi viện nghiên cứu, phát hiện cách đó không xa có một chiếc xe đang đậu, bên trong có hai người đang quan sát cô.
Phát hiện ánh mắt của bọn họ rất cảnh giác, nhưng không có ác ý, hơn nữa trước khi rời đi Viện trưởng Kiều đã nói là sẽ cho người bảo vệ cô, cho nên thoáng cái là có thể đoán ra thân phận của hai người kia.
Vừa nãy chị Bình gọi điện thoại cho cô, nói là đã gọi điện thoại cho Cố Việt rồi, thế nhưng không ai bắt máy, hôm qua anh cũng bắt đầu ở viện nghiên cứu làm hạng mục cho nên tăng ca không về nhà.
Vừa nãy cô gọi cũng không liên lạc được, cho nên anh không thể tới đón cô.
Hiện tại cô phải đi về, đi bộ mấy phút mới bắt được xe bus, còn có khả năng phải đợi một lúc, dây dưa muộn mới về sợ là không kịp.
Cho nên Tống Sở không hề do dự đi tới, nói với hai người đang ngồi trong xe: "Hai người là người tới bảo vệ tôi à?"
Người trên xe sửng sốt một hồi, hiển nhiên đây là lần đầu tiên gặp nhân viên nghiên cứu được bảo vệ lại thẳng thắn thế này, hơn nữa cô làm sao biết bọn họ là người được cử tới để bảo vệ cô chứ?
Người đàn ông chừng ba mươi tuổi ngồi ở ghế phụ cũng không giấu diếm, "XIn chào đồng chí Tống, chúng tôi quả thật là do bên trên phái tới để bảo vệ cô, tôi là Mạnh Vũ, còn anh ta là Lâm Vinh."