Tống Sở gật đầu: “Được, hôm nay thật làm phiền các anh rồi.”
“Không có gì, chúng tôi nên làm.” Mạnh Vũ cười, sau đó đích thân áp giải Lê Hồng Liên đi ra ngoài.
Lê Hồng Liên rất tức giận, nhìn Cố Cẩn căn bản không giúp người mẹ này như mình, lại đi giúp cô gái nông thôn, thế là không nhịn được chửi ầm lên.
“Thằng vong ơn mày, mày là sao chổi, theo ai người đó xui xẻo, sau này mày chết không được yên. Lúc đó sinh mày ra, tao nên dìm chết mày…” Lúc này dây đàn lý trí cô ta đã đứt rồi.
Nghe thấy lời này của cô ta, trong con ngươi Cố Cẩn lộ ra một chút đau đớn và tự mình hoài nghi, lời này trước đây thằng bé đã từng nghe rất nhiều ở nhà cha dượng rồi, nên đã có bóng ma tâm lý.
Nghĩ đến xưa nay không được mẹ ruột yêu thương, nhà họ Cố vốn yên ổn, sau khi thằng bé ra đời chưa đầy hai năm đã đột nhiên xảy ra chuyện, thằng bé không khỏi nghi ngờ, có phải bản thân thật sự là sao chổi không?
Tống Sở phát hiện tâm trạng của Cố Cẩn không hợp lý, nghĩ đến lời của Lê Hồng Liên, đại khái đã đoán được lý do.
Cô không nhịn được, tiến lên vung thẳng một bạt tay vào Lê Hồng Liên đang chửi, ánh mắt vô cùng lạnh lùng nghiêm nghị nhìn đối phương, cảnh cáo nói: “Cô không có tư cách nói lời như vậy, cô mới là sao chổi, gả tới nhà ai thì nhà đó xui xẻo, cô còn miệng phun ra toàn phân nữa, có tin tôi đánh cô răng rơi đầy đất trước không?”
Bạt tay này rất mạnh, mặt Lê Hồng Liên trực tiếp sưng lên, lại cảm giác trong miệng có chút mùi máu.
Từ nhỏ đến lớn cô ta lần đầu bị người ta vung bạt tay, mang theo chút thù hận và tức giận nhìn về phía Tống Sở.
Nhưng bỗng chốc bị ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị như ngâm băng lạnh kia của Tống Sở dọa sợ, giống như trên người đối phương toàn là sát khí, đây là sự sợ hãi dồn ép cả linh hồn, trong nháy mắt phía sau ớn lạnh.
Thậm chí hai chân cô ta có chút mềm nhũn, những lời muốn mắng ra đều kẹt ở cổ họng.
Mấy người Mạnh Vũ cũng không thông cảm cho Lê Hồng Liên, cảm thấy người phụ nữ này là đáng đời, tự chuốc lấy.
Đứa trẻ nhìn vừa lanh lợi, đáng yêu như Cố Cẩn, cô ta lại có thể mắng mỏ chửi bới và nguyền rủa, quả thật là thứ không ra gì.
Nếu thật sự là mẹ của Cố Cẩn, vậy càng đáng xấu hổ, không xứng làm mẹ, cũng khó trách con cái không nhận.
Thấy Lê Hồng Liên không dám cãi lại, lại cảm thấy cô ta có vấn đề chột dạ, Mạnh Vũ gật đầu với Tống Sở, tỏ ý nhất định sẽ xét hỏi nghiêm khắc người này, sau đó cưỡng chế áp giải người đi khỏi sân.
Hai người khác kia vốn là tôm tép, bị tình thế này dọa đến không dám nói gì.
Mà Lê Hồng Liên bị ánh mắt kia của Tống Sở dọa đến còn chưa bình tĩnh lại, cô ta thật sự cảm thấy nếu bản thân còn dám nói tiếp, kết cục chắc chắn sẽ rất thảm.
Người phụ nữ kia đáng sợ như từ địa ngục đến.
Đợi lúc lấy lại tinh thần, đã bị áp giải ngồi lên xe, phản kháng cũng vô ích.
Thật ra cảm giác của cô ta khá đúng, Tống Sở đã sống ở cuối thời lâu như vậy, chỉ là không biết đã giết bao nhiêu thây ma, phóng ra sát khí một chút cũng không phải thứ người bình thường có thể chịu được.
Huống chi tinh thần lực của Tống Sở cao như vậy, Lê Hồng Liên căn bản không cách nào chịu đựng.
Mạnh Vũ không cùng rời khỏi, mời hai vị công an hỗ trợ cùng Lâm Vinh đưa người về bộ phận đặc thù.
Anh ấy sợ sẽ có người theo dõi Tống Sở, cho nên định ở lại bảo vệ, tối nay Lâm Vinh vẫn sẽ trở lại.
Hai người công an cảm thấy chuyện hôm nay khác nghiêm trọng, đương nhiên sẽ không từ chối.
Bên khác, đám người Tống Sở đi ra khỏi sân, quay lại đóng cửa.
Xoay người lại thấy Cố Cẩn có chút giống lần đầu gặp mặt, giống như đang gắng hết sức kiềm chế gì đó.