Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão (Bản Dịch Full)

Chương 562 - Chương 562. Vẫn Bị Ngạc Nhiên 2

Chương 562. Vẫn bị ngạc nhiên 2 Chương 562. Vẫn bị ngạc nhiên 2

Viện trưởng Kiều xách trên tay một bọc trứng gà luộc nước lạnh: “Chúng tôi vẫn chưa, tôi có bảo người nhà tôi luộc trứng gà, nếu mọi người đói thì lát nữa cứ tự lấy mà ăn.”

“Được!” Tống Sở nhận thấy mặc dù viện trưởng Kiều trông khá nghiêm túc, nhưng cũng rất quan tâm đến người ở sở nghiên cứu, hơn nữa còn rất chu đáo.

Đợi sau khi tụ tập đông đủ xong, mọi người bắt đầu cùng nhau ngồi lên chiếc xe buýt mà viện trưởng Kiều đã nhờ người mượn giúp

để tới sân bay.

Hiện tại có rất ít người đi máy bay, mà sân bay cũng không lớn nên nhìn cũng khá trống, không bao lâu thì tất cả mọi người lên máy bay.

Ngoài Tống Sở ra, thì đây là lần đầu tiên mà mấy người ở trong sở nghiên cứu, kể cả viện trưởng Kiều đi máy bay, thế nên ai nấy cũng đều lộ ra vẻ mặt tò mò và mong đợi.

Chiếc máy bay này đối với Tống Sở mà nói, có cảm giác có hơi cổ lỗ sĩ.

Sau khi máy bay cất cánh, viện trưởng Kiều và những người khác cũng đã vượt qua được khoảng thời gian mà họ chưa kịp thích ứng lúc ban đầu, thế là sau đó họ trò chuyện cùng nhau.

Viện trưởng Kiều mở lời trước: “Nếu lần thử nghiệm lâm sàng loại thuốc hạ sốt khẩn cấp này thành công, thì nó sẽ trở thành loại thuốc nguyên bản đầu tiên ở trong nước chúng ta. Chỉ nghĩ đến thôi, tôi đã không nhịn được mà cảm thấy hồi hộp và kích động."

“Đúng vậy, đây là loại thuốc hạ sốt mà ngay cả âu mỹ cũng không có. Trước mắt là loại thuốc hạ đốt của họ còn nhiều tác dụng phụ hơn so với loại thuốc này.”

“Dựa theo kết quả thí nghiệm của chúng ta, kết quả nhìn, tỷ lệ thành công của thí nghiệm lâm sàng là rất lớn, tôi thật sự rất hy vọng là sẽ thành công được thông qua, sau đó thì đưa vào sản xuất.”

“Nếu loại thuốc này thành công, chúng ta có thể nghiên cứu loại thuốc hạ sốt khẩn cấp cho người trưởng thành dựa trên nền tảng của loại này.” Mọi người không nhịn được mà mặc sức tưởng tượng đến viễn cảnh của tương lai.

Tống Sở vốn dĩ muốn ngủ bù, lại bị bọn họ kéo vào đề tài.

Cô nói: “Thay đổi phương thức điều chế là có thể chế tạo ra loại thuốc hạ sốt khẩn cấp cho người trưởng thành rồi.”

Quan Hải Thanh cười hỏi: “Tống đã có ý tưởng?”

“Vâng, phương thức cải tiến đã có ở trong đầu tôi.” Tống Sở cười và gật đầu.

Quan Hải Thanh không nhịn được mà cảm thán: “Cô đúng thật là một nhân tài, đất nước chúng ta cần thêm nhiều tài năng trẻ như cô đây.”

“Đúng vậy, loại thuốc mới lần này chủ yếu là công lao của Tống. Nếu không nhờ cô ấy, thì hạng mục thuốc mới của chúng ta chẳng những gặp thất bại, mà còn không thể nghiên cứu ra loại thuốc hạ sốt mới nhanh như vậy.” Trịnh An Bang cũng hết lời khen ngợi cô.

Con trai của ông lớn tuổi hơn nhiều so với Tống Sở, nhưng nếu so với vị đồng chí này thì quả thật con trai của ông còn kém xa lắm.

Mấy người bọn họ ai cũng đều khen ngợi Tống Sở, khiến cô cũng có chút ngượng ngùng, cô mỉm cười và mở đề tài, sau đó thì mọi người trò chuyện với nhau về chuyên môn điều chế thuốc.

Thời gian mọi người nói chuyện với nhau trôi qua rất nhanh, sau khi đến sân bay thủ đô, bên viện nghiên cứu sinh vật ở thủ đô đã cho xe đến đón bọn họ.

Đến viện nghiên cứu, trợ lý của viện trưởng đích thân đưa bọn họ tới phòng thí nghiệm.

Viện trưởng Ôn Đường Bình của viện nghiên cứu thủ đô cùng với mấy vị chuyên gia đã ở bên trong từ trước.

Thấy họ đi vào, viện trưởng Ôn đã chủ động đứng lên, mỉm cười và bước tới bắt tay với viện trưởng Kiều: “Viện trưởng Kiều, hoan nghênh các vị.”

Mặc dù viện trưởng Kiều cũng là viện trưởng, nhưng so với viện trưởng Ôn, thì dù có là cấp bậc hay là thành tựu thì viện trưởng Kiều cũng đều kém hơn ông ấy rất nhiều.

Chỉ là trước đâu hai người họ đã từng gặp nhau, mặc dù không phải là bạn cũ, nhưng cũng là người quen.

“Chào viện trưởng Ôn!” Viện trưởng Kiều bắt tay với ông ấy một cái, sau đó viện trưởng Kiều bắt đầu giới thiệu từng người một cho đối phương biết.

Còn Tống Sở thì được giới thiệu sau cùng, không phải là vì cô là người có lý lịch nhỏ nhất, mà là vì muốn cô là tâm điểm của phần giới thiệu.

“Vị này chính là vị đã đứng ra đề xuất và thử nghiệm loại thuốc hạ sốt mới, cũng là tác giả của bài luận văn kia, đồng chí Tống Sở.”

Lúc trước viện trưởng Ôn có nghe viện trưởng Kiều đề cập ở trong điện thoại rằng Tống Sở vẫn còn khá trẻ, nhưng cô rất tài năng.

Nhưng sau khi gặp mặt trực tiếp, thì ông ấy vẫn bị ngạc nhiên bởi vẻ ngoài trẻ tuổi của Tống Sở.

Bình Luận (0)
Comment