Sở dĩ Tống Sở đem quyền chọn người giao lại cho cán bộ trong thôn đây cũng là vì muốn để cho họ có không gian "phát huy", để bọn họ cảm thấy bản thân có được sự tôn trọng.
Có chung lợi ích vậy bọn họ mới có thể càng chủ động ra sức phối hợp với công việc hơn.
Tống Sở ho khan một tiếng: "Tôi còn có lời muốn nói."
Đám người đang nhao nhao huyên náo liền ngừng lại tiếp tục nhìn về phía cô.
Tống Sở lúc này mới hài lòng mà nói: "Mua máy móc tốn tiền nên chúng ta cần phải lên núi hái quả chè xuống núi ép dầu, phải bỏ ra nhiều như vậy nên dầu cũng không thể chỉ cho không mọi người được.”
"Có điều cũng đều là một thôn với nhau đương nhiên cũng sẽ không bắt mọi người bỏ tiền ra mua, vậy nên sau này tôi sẽ cùng với cán bộ trong thôn định ra một thước đo, một cân dầu bằng với bao nhiêu công điểm, sau này mọi người ăn dầu sẽ dùng công điểm để đổi."
"Đương nhiên cũng không thể đổi một cách tùy tiện. Ví dụ như một hộ chỉ có thể đổi mấy cân dầu, cái này thì sẽ căn cứ vào số người của mỗi nhà. Mỗi một người sẽ dùng số lượng dầu tối đa của hàng tháng để quy định một con số tổng, hằng tháng số lượng công điểm dùng để đổi dầu không được vượt quá con số này."
"Mọi người cũng đừng thấy quá đáng, không có quy củ sao thành được vuông tròn, suy cho cùng ai biết được liệu có người sẽ đổi dầu xong mang đi bán hay không."
Cô lại bổ sung thêm một câu: "Bã dầu thừa từ việc ép dầu bên nhà xưởng của chúng ta cũng sẽ được mang đi cho gia súc ăn, bánh trà thì sẽ được mang đi bón phân đồng thời cũng được sử dụng như thuốc trừ sâu, toàn bộ đều dùng cho công, cũng là tạo phúc để toàn thôn được lợi."
Tống Sở nói xong, đại đa số thôn dân có mặt ở hiện trường đều không có ý kiến.
Dẫu sao dùng công điểm để đổi dầu, không phải bỏ tiền cũng không phải tốn phiếu, bọn họ vẫn cảm thấy rất đáng, đặc biệt là những nhà có sức lao động và nhiều công điểm.
Cũng có một vài thôn dân lười biếng không có được bao nhiêu công điểm, lại dấy lên chút nhỏ mọn thì không được dễ chịu cho lắm.
"Chẳng phải nói là có thể chia toàn thôn sao? Sao lại còn cần phải đổi công điểm và hạn chế số lượng vậy?" Tên ba gai lông bông lớn đầu nhất trong thôn hỏi.
Tống Sở nhìn sang, tên lông bông này là kiểu loại mang ý nghĩa chân chính, bình thường trong thôn ham ăn biếng làm, trộm gà cắp chó, chòng ghẹo nữ thanh niên trí thức, tóm lại trước đến giờ không làm chuyện tốt.
Kiểu lông bông như anh tư của cô chủ yếu chỉ là chơi bời lêu lổng, thích cùng với mấy thanh niên nhỏ tuổi trong thôn hẹn đánh nhau cùng với những người ở thôn khác, nhưng lại không làm mấy chuyện trộm gà bắt chó và chuyện lưu manh.
Cô vừa nhìn người kia vừa nói: "Là vì công bằng, công điểm đúng là mọi người cực khổ kiếm được, bỏ ra thì đương nhiên cũng cần phải có thu hoạch tương ứng, dựa vào cái gì anh không làm việc mà lại được chia dầu? Nhà xưởng ép dầu cũng không phải là cha các anh mở ra, còn chiều theo các anh nữa hay sao?"
"Hạn chế số lượng cũng là vì sợ có người phạm lỗi, lấy ra bên ngoài đầu cơ trục lợi, đến lúc đó liên lụy toàn bộ người trong thôn phải cùng bẽ mặt chịu phạt."
Cô chậm rãi thong thả đi đến trước mặt người kia, ánh mắt sắc bén nói: "Đặc biệt là kiểu người giống như các anh đây, sau này nhất định phải dùng công điểm đổi dầu, số lượng có hạn."
"Tống Sở, cô đừng ức hiếp người quá đáng." Người này nhìn thấy cô đi tới thì run lẩy bẩy nhưng vẫn gân cổ lến quát tháo.
Tống Sở nhướng mày: "Sao tôi lại ức hiếp người quá đáng rồi, anh muốn không làm mà hưởng còn có lý?"
"Cô có hỏi mọi người đã không ý chưa không?"
"Không đồng ý!" Không ít người trong thôn phụ họa.
Bình thường người này ở trong thôn chính là tai họa, không đuổi ra ngoài là đã không tệ rồi lại còn dám nghĩ việc nhận dầu suông, mơ tưởng.
Một tay Tống Sở duỗi ra xách lấy quần áo của người này hất lên, người này liền bay lên rơi xuống mặt đất chỗ cô đứng trước đó.
"A!" Anh ta sợ đến mức hét lên một tiếng.
Tống Sở lại đi ngược trở về, một châm giẫm lên cơ thể của người kia, "Còn ý kiến không?"
Đối phó với loại người này, bạn có nói với anh ta nhiều hơn đi nữa cũng không có tác dụng, có thể động thủ thì không cần phải nhiều lời.