Tống Sở bởi vì chuyện của thuốc mới, nên đang công tác nghiên cứu tại Sở, càng nhận được sự tôn trọng của mọi người.
Cho nên bất kể là ở lĩnh vực nào, có thực lực và năng lực, là có thể chính minh được bản thân, cùng với nhận được sự tôn trọng cùng với sự công nhận của những người khác, đây là chân lý mãi mãi không thay đổi.
Bây giờ Tống Sở đã có phòng làm việc riêng, cô đang ngồi đó để sửa sang lại tài liệu của thuốc kháng sinh tiếp theo rồi đi nhanh đến phòng thí nghiệm, chuẩn bị sẵn sàng dùng các dụng cụ có sẵn để làm một vài thí nghiệm, cũng đã kịp thời cải tiến.
Cô đi đến phòng thí nghiệm, bắt đầu làm một thí nghiệm.
Sau đó có phát hiện không có trợ lý thật sự đúng là không có quen, dù sao cái gì cũng phải tự mình đi lấy và cũng phải tự mình ghi ghép.
Thí nghiệm mới vừa được làm hơn phân nửa, mấy người viện trưởng Kiều liên tục đi vào.
Nhìn thấy cô đang làm thí nghiệm, ai cũng không có quấy rầy, chỉ đứng ở một bên quan sát.
Đợi đến sau khi cô hoàn thành, viện trưởng Kiều lúc này mới nói: “Tống Sở cô đây là đang nghiên cứu thuốc hạ sốt cho người trưởng thành à?”
Từ sau khi sở nghiên cứu của bọn họ thí nghiệm thành công loại thuốc hạ sốt mới, ông ấy đi bộ cũng là mang theo gió.
Một hạng mục thuốc mới đã hoàn thành rồi, bọn họ dĩ nhiên cũng có thể nhàn rỗi, chỉ muốn đầu tư vào việc nghiên cứu các dự án tiếp theo.
Mà thuốc hạ sốt dành cho người trưởng thành cũng rất thích hợp để làm hạng mục mới tiếp theo.
Tống Sở sao lại không nhìn ra được ý nghĩ của ông ấy, cười nói: “Không có, tôi đang nghiên cứu một loại kháng sinh mới, bây giờ đã có một ít đầu mối, cho nên mới đến đây làm thử một vài thí nghiệm.”
Viện trưởng Kiều kinh ngạc không thôi: “Cái gì? Cô đang nghiên cứu một loại thuốc kháng sinh mới à?”
Ông ấy không nghe nhầm đấy chứ? Tốc độ nghiên cứu hạng mục mới này của Tống Sở thật sự không phải là quá dọa người sao?
Quan trọng là thuốc hạ sốt và thuốc kháng sinh còn chênh lệch rất nhiều, cái này đã có đầu mối rồi sao? Cũng nhanh quá đi thôi.
Những người khác cũng là ý nghĩ không khác biệt lắm, tất cả đều tương đối kinh ngạc.
Tống Sở cười trả lời: “Trước kia thì tôi đã có ý tưởng rồi, vừa khéo cũng đã làm xong hạng mục thuốc hạ sốt, tôi lập tức muốn lấy hạng mục mới ra để làm.”
Trên mặt viện trưởng Kiều đầy vẻ yêu quý và tán thưởng: “Tống Sở thật không hỗ là nhân tài của sở nghiên cứu của chúng ta, không chỉ có năng lực mà còn rất có nhiều ý tưởng, cô muốn làm cái gì cứ triển khai ra làm, tôi nhất định sẽ ủng hộ cô.”
Trong long Quan Hải Thanh và Trịnh An Bang đều kinh ngạc đồng thời còn rất khâm phục, còn có chút khổ tâm nữa.
Bọn họ còn đang suy nghĩ mượn thành quả của nghiên cứu trước đó để dùng, dự án trọng điểm là để chế tạo ra loại thuốc hạ sốt cho người trưởng thành được duyệt, nhưng Tống Sở người ta cũng muốn nghiên cứu ra một loại thuốc mới khác không liên quan gì, bọn họ có phải thật sự đã già rồi hay không?
Tống Sở cười gật đầu nói: “Tôi sẽ làm vậy, cảm ơn viện trưởng Kiều.”
“Vậy thì còn hạng mục nghiên cứu thuốc hạ sốt cho người trưởng thành đã được duyệt thì sao?” Trịnh An Bang hỏi.
Tống Sở nói: “Dĩ nhiên là sẽ nghiên cứu rồi! Chỉ cần sửa đổi cách điều chế và công thức dược lý một chút là được, thuốc hạ sốt cho trẻ em là hạng mục của sở nghiên cứu chúng ta, vậy thì thuốc dành cho người trưởng thành chắc chắn cũng phải do sở nghiên cứu của chúng ta xuất ra.”
“Có điều là tôi sẽ không tham gia nghiên cứu hạng mục này, tôi muốn bắt đầu một cuộc thí nghiệm về thuốc kháng sinh.” Cô ăn thịt, thì cũng phải để cho mọi người ăn canh.
Cô không tham gia, ba người viện trưởng Kiều hiển nhiên sẽ trở thành những người nghiên cứu chủ chốt cho loại thuốc hạ sốt cho người trưởng thành.
“Cái này, cô vốn chính là người nghiên cứu chủ chốt của loại thuốc hạ sốt mới này, sao cô lại không tham gia chứ?” Ba người đều sửng sốt.
Tống Sở cười nói: “Bởi vì tôi tin đã có cơ sở nền tảng ở phía trước, không có tôi tha gia, mọi người cũng có thể nghiên cứu ra được thuốc, mà tôi muốn tiếp theo đây sẽ dành nhiều thời gian hơn cho thuốc kháng sinh, nên phải làm phiền ba vị chuyên gia khổ cực nhiều rồi.”
Lời cô nói là thật, thời gian kế tiếp cô sẽ phải đặt tinh thần và thể lực lên việc cải tiến thuốc kháng sinh mới, không còn thời gian để đi làm những việc khác.
Nhưng nghe vào trong tai của ba người, đều cho rằng đây là Toogs Sở cố ý muốn đưa công lao cho bọn họ, nhiều khổ cực cũng có nghĩa thay thế cho có nhiều thành quả.
Vậy làm sao lại không biết xấu hổ chứ?
Vì vậy ba người thay nhau khuyên nhủ, nhìn thấy Tống Sở thật sự rất là kiên định, lúc này mới bất đắc dĩ đồng ý.