Phòng làm việc của Hà Chính ngay đối diện phòng làm việc của La Xuân Thu, cho nên tương đối dễ theo dõi.
Hà Chính khẩn trương gật đầu không ngừng: “Được, vậy thì tôi đi ngay đây.”
Những người đang ngồi đều không có vấn đề, cũng đều đặt mục tiêu nghi ngờ ở trên người La Xuân Thu.
Hà Chính mới vừa rời khỏi được hai phút, thì người của an ninh quốc gia bên kia đẽ đến rồi.
Tống Sở không nghĩ đến còn là người quen.
Nghiêm Phi đưa người đi đến, cũng liếc mắt nhìn thấy ngay Tống Sở.
“Đồng chí Tống, các cô báo à à?” Anh ta kinh ngạc một chút, rất nhanh thu lị ưu tư mở miệng hỏi.
Tống Sở gật đầu một cái đáp: “Viện trưởng Kiều của chúng tôi báo, chúng tôi hoài nghi tài liệu về loại mới quan trọng của phòng thí nghiệm đã bị người khác cướp lấy.”
Sau đó cô giới thiệu viện trưởng Kiều với Nghiêm Phi.
Nghiêm Phi hỏi: “Làm phiền các người kể lại một lần chuyện đã xảy ra.”
Viện trưởng Kiều ra hiệu cho Tống Sở, cô nhìn Nghiêm Phi rồi kể lại: “Đồng chí Nghiêm, tình huống là như thế này, sáng nay…”
Nghiêm Phi nhíu mày một cái nói: “Với loại chuyện này, mười tài liệu thì đã có tám chín tài liệu đã bị chụp hình.”
“Gọi cô La Xuân Thu đó đến đây.” Anh ta phân phó một người đứng ở phía sau lưng.
Người kia đáp: “Vâng.”
Cso điều là còn không chờ anh ta đi ra ngoài, Hà Chính đã thở hổn hển chạy lại đây.
“Viện trưởng Kiều, La Xuân Thu không có mặt ở sở nghiên cứu.”
Sắc mặt của viện trưởng Kiều thay đổi: “Đã xảy ra chuyện gì rồi?”
Hà Chính trả lời: “Tôi mới vừa rồi chạy xuống lầu phát hiện cô ta không có trong phòng làm việc, thì lập tức đi tìm ngay.”
“Có người nói là cô ta sáng sớm có đến một chuyến, nhưng mà sau khi đi ra ngoài thì vẫn chưa có quay trở lại phòng làm việc, tôi lại đi tìm chủ nhiệm Ngô để hỏi.”
”Anh ta nói đứa con của La Xuân Thu bị bệnh, nên sáng nay cô ta đã xin nghỉ phép rồi trở về nhà.”
“Tôi có hỏi thời gian, dự tính thời gian cô ta rời khỏi ước chừng khoảng hai mươi phút đồng hồ.”
Đột nhiên đi đến đây một chuyến rồi sau đó lại xin nghỉ đi về nhà, hiềm nghi này cũng rất lớn rồi.
Nghiêm Phi không chút do dự nói: “Mau đuổi theo.”
Anh ta để cho một người cấp dưới ở lại, bảo người ở trong phòng thí nghiệm cũng không được rời khỏi.
Sau đó dẫn người đi xuống lầu trước, tìm được phòng làm việc của La Xuân Thu, lấy một vài món đồ cô ta thường dùng, rồi nhanh chóng rời khỏi.
Đi ra cửa sau của sở nghiên cứu, lấy đồ cho chó nghiệp vụ ngửi một cái.
Chó nghiệp vụ nhanh chóng chạy đến một phương hướng, bọn họ lái xe đuổi theo ở phía sau.
Bên kia, trên mặt của Quan Hải Thanh đầy vẻ áy náy và nóng nảy.
Anh ta thật không nghĩ đến La Xuân Thu lại có thể liên quan đến hoạt động gián điệp lấy cắp tài liệu này, cô ta đột nhiên xin nghỉ rồi rời khỏi, anh ta cũng không tin sẽ có chuyện trùng hợp như vậy được.
Anh ta thở dài: “Nếu như tài liệu thật sự là do cô ta lấy đi, còn đưa ra bên ngoài, vậy thì tôi cũng sẽ chịu trách nhiệm.”
Nếu không phải do anh ta bận rộn nên quên mất, lại vừa không có nảy sinh hoài nghi với La Xuân Thu, mà nhớ lấy lại chìa khóa, cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy, anh ta cũng có lỗi.
Viện trưởng Kiều vỗ vai anh ta một cái nói: “Bây giờ không phải là lúc truy cứu trách nhiệm, ai lại có thể nghĩ đến cô ta lại làm ra chuyện như vậy.”
“Hơn nữa, bây giờ cũng không thể chắc chắn là cô ta làm, chúng ta cứ đợi các đồng chí an ninh quốc gia quay lại xem thử.”
Sau đó ông ấy nhìn về phía Tống Sở hỏi: “Tống Sở, nếu như phần tài liệu thuốc mới kia của cô bị mất, sẽ phiền phức rất lớn không?”
Tống Sở trả lời: “Trên phần tài liệu kia của tôi chỉ có kế hoạch sơ bộ và một ít công thức dược lý, nếu như bị mất, mặc dù không xem như là phiền phức đặc biệt gì, nhưng nếu như ở trong tay của các chuyên gia thông thạo điều chế thuốc, cũng có thể sẽ dựa trên dữ liệu của tôi để làm cơ sở nghiên cứu.”
May mắn là những điều quan trọng nhất đều đã nằm trong đầu cô rồi, các điểm chính và linh cảm đều đã viết đặt ở trong không gian, để ở trong tủ sắt chẳng qua cũng chỉ là một ít.
“Chỉ hy vọng các đồng chí an ninh quốc gia, có thể lấy được đồ về.” Sắc mặt của viện trưởng Kiều không tốt lắm, món đồ đánh mất cũng thật quá quan trọng.
Mọi người cũng không có tâm tình trò chuyện, trầm mặc ngồi đó.
Ước chừng qua một lúc, Nghiêm Phi trở lại phòng thí nghiệm.
Viện trưởng Kiều lập tức đứng lên hỏi: “Đồng chí Nghiêm, thế nào rồi?”
Nghiêm Phi thay đổi vẻ mặt trang nghiêm lúc trước khi rời đi, còn mang theo mấy phần may mắn: “Đúng là do La Xuân Thu ở sở nghiên cứu của các người làm ra, thời điểm chúng tôi đuổi theo cô ta, thì cô ta giao một cái máy chụp hình đặc thù cho đối phương, sau đó bị người của chúng tôi lấy được hết tất cả tang vật.”