Cố Diên bồng con trai nhà mình lên.
“Cẩn đã nặng hơn rồi.” Ở lần gặp này, anh ta nhận thấy khuôn mặt của con trai đã có nhiều da thịt hơn, sắc mặt cũng hồng hào khỏe mạnh.
Cố Cẩn ôm lấy cổ anh ta: “Cha, con còn cao hơn nhiều rồi đó.”
“Ừa, Cẩn của chúng ta đúng thật là đã lớn rồi.” Anh ta khẽ cười và nói.
Lúc này, Tống Bình cũng bước ra từ trong phòng.
Qua hơn một năm làm lễ rửa tội, khí chất của cô ấy cũng đã có một sự thay đổi rất lớn, cô ấy trở nên xinh đẹp và già dặn hơn, thật sự không nhìn ra được là cô ấy đã từng gặp phải chuyện như vậy.
Bây giờ cô ấy không chỉ thích làm việc, mà còn rất thích đọc sách, vì vậy nên cả người cô ấy còn toát ra phong độ của người trí thức, làm giảm bớt phần già dặn kia, khiến cô ấy trở nên trông khá uyển chuyển và xinh đẹp.
Cố Diên đã sớm nghe đến cái tên Tống Bình, mặc dù trước đây anh ta chưa từng gặp cô ấy, nhưng anh ta đã mở miệng cười: “Vị này hẳn là đồng chí Tống Bình nhỉ?”
Tống Bình mỉm cười và gật đầu với anh ta một cách tự nhiên: “Chào đồng chí Cố!”
Hóa ra vị này chính là cha của Cẩn, trông anh ta đúng thật là nho nhã.
“Bên ngoài trời lạnh, mời anh vào trong nhà ngồi.” Tống Bình đưa tay ra hiệu mời anh ta vào.
Bởi vì cô ấy cũng khá Cố Cẩn, nên cô ấy cũng tỏ ra khá khách khí đối với Cố Diên.
Cố Diên gật đầu một cái: “Được!”
Lúc ôm Cố Cẩn đi vào, anh ta nhận thấy phòng khách được bài trí tương đối đơn giản và trang nhã, còn cắm một vài bình hoa khô, trông cũng khá tao nhã.
Tống Sở thấy anh ta đang đứng quan sát thì cười nói: “Đây đều do chị Bình bày biện, trông cũng không tệ lắm phải không?”
Cô cảm thấy nếu chị Bình ở kiếp sau thì cô ấy thật sự rất có tư chất thiết kế, bày trí căn nhà đơn giản trang nhã, còn có cảm giác ấm cúng.
Cố Diên cười nói: “Quả thật rất đẹp.”
“Mọi người cứ trò chuyện đi nhé, tôi đi nấu cơm.” Tống Bình nhìn đồng hồ, cũng gần đến giờ nấu cơm rồi.
Tống Sở gật đầu: “Vâng.”
Bình thường thì cô đều tới giúp cô ấy một tay, chẳng qua là bây giờ có khách, nên cô đảm nhiệm việc tiếp khách.
“Cô nấu có phiền cho cô quá không? Nếu không thì chúng ta cùng nhau ra ngoài ăn ở tiệm cơm quốc doanh đi?” Sở dĩ Cố Diên tới đây là vì muốn rủ bọn họ đi ra ngoài ăn với nhau một bữa.
Tống Bình cười nói: “Không phiền gì đâu, vừa hay Sở Sở có mua rất nhiều thức ăn, chỉ một lát là tôi nấu xong ngay.”
“Bây giờ trời lạnh, nên đồ ăn ở tiệm cơm quốc doanh cũng sẽ bị lạnh nhanh lắm, mọi người cứ ngồi trò chuyện trước đi.”
Trời lạnh, lần trước hai người bọn cô có dẫn Cố Cẩn đi ra ngoài ăn, lúc trở về nhà thì bị đau bụng, vậy nên từ hôm đó cô ấy đã cố gắng nấu ở nhà.
Thấy cô ấy xoay người rời đi, Cố Diên cũng không nói gì thêm, nếu không thì sẽ tỏ ra là già mồm.
“Cha, dì Bình Bình cũng là vì muốn tốt cho con, hai hôm trước con với các dì có đi ra ngoài ăn, mà đồ ăn bị lạnh nhanh lắm, lúc con quay về thì bị đau bụng.” Cố Cẩn là một đứa trẻ rất thông minh.
Thằng bé rất thích dựa dẫm vào Tống Bình, nên hiển nhiên là thằng bé muốn khoe nhiều điểm tốt của dì Bình Bình ở trước mặt cha.
Hơn một năm qua, thằng bé và dì Bình Bình cũng có thể xem như là sống nương tựa lẫn nhau.
Mặc dù chú và dì Sở Sở cũng đối xử rất tốt với thằng bé, nhưng dù sao thì hai người cũng khá bận rộn với công việc của mình, thậm chí là có khi đi công tác, mà chú thì đã hơn ba tháng rồi chưa về.
Vì vậy người lo cái ăn cái mặc cho thằng bé, đưa đón thằng bé đến trường đều là dì Bình Bình.
Đặc biệt là dì Bình Bình đối xử rất chu đáo với thằng bé, cô ấy vừa dịu dàng vừa gần gũi, nên thằng bé cảm thấy rất ấm áp.
Cố Diên không ngờ bên trong còn ẩn chứa nguyên nhân này, vì vậy nên trong lòng anh ta càng cảm thấy biết ơn Tống Bình vì đã chăm sóc cho con trai nhà anh ta một cách tỉ mỉ và chu đáo đến vậy.
Anh ta cũng nhìn ra được là con trai anh ta thật sự rất thích dựa dẫm vào Tống Bình, điều này cho thấy cô ấy thật tâm đối xử tốt với thằng bé.
Con trai anh ta tự mình hiểu rõ, đừng thấy thằng bé còn nhỏ tuổi, vậy chứ thằng bé rất nhạy cảm với cái thiện và ác.