Nghĩ đến nội dung cuộc điện thoại vừa nghe thấy, người này nghĩ thầm thì ra ma lực của tình yêu lại lớn như vậy, nữ đồng chí có thể để cho vị lạnh lùng được viện nghiên cứu công nhận này lộ ra nụ cười ấm áp như vậy, nhất định sẽ không đơn giản đâu.
Cố Việt không lập tức gọi điện thoại cho Jonas, mà về trước phòng thí nghiệm tiếp tục làm việc.
Đêm đó anh viết một tờ đơn xin đăng kí độc quyền, nhờ cấp trên của viện nghiên cứu giúp đỡ đưa cho vị luật sư được nhắc tới trong điện thoại kia, nhờ người nọ giúp anh đi xin trước.
Anh chuẩn bị chờ đơn đăng kí độc quyền được gửi lên trên rồi thì sẽ gọi điện cho Jonas, đúng lúc đối phương cũng tới thủ đô, anh cũng sắp được ra khỏi viện nghiên cứu rồi.
Sáng sớm hôm sau, Tống Sở và Viện trưởng Kiều, Quan Hải Thanh cùng nhau ngồi xe lửa về thủ đô.
Đến thủ đô bọn họ nghỉ ngơi một đêm trước, ngày kế tiếp Tống Sở đi tới thăm ông Ngụy.
Ông Lộ vẫn luôn ở thủ đô, lúc trước mỗi lần Tống Sở tới đây đều tới thăm ông ấy.
Sau khi ông Ngụy trở lại thủ đô, Tống Sở vẫn chưa từng tới, đây vẫn là lần đầu tiên cô tới thăm.
Sau khi ông Ngụy quay về thủ đô thì tới Hoa Đại tiếp tục làm giáo sư, đồng thời cũng khôi phục chức vụ Phó viện trưởng viện nghiên cứu sinh vật thủ đô.
Hiện tại kì thi đại học còn chưa được khôi phục, sân trường Hoa Đại vắng ngắt.
Hai tháng trước, sau khi đám người ông Ngụy quay trở lại cương vị làm việc, Hoa Đại mở một lớp thiếu niên và một lớp thanh niên, chuyên thu nhận những người có năng lực học tập hoặc tương đối có thiên phú tuổi từ mười lăm tới hai lăm.
Ông Ngụy bèn chọn ra mười hai học sinh có thiên phú về phương diện điều chế thuốc sinh vật từ hai lớp này, hợp thành một lớp thí nghiệm điều chế thuốc sinh vật.
Ngoại trừ những lúc bình thường, thời gian còn lại ông ấy đều ở lớp thí nghiệm dạy học.
Tống Sở gọi điện thoại liên lạc với ông ấy trước, ông ấy bảo cô trực tiếp tới phòng thí nghiệm tìm mình.
Cô khá quen thuộc với sân trường Hoa Đại, bởi vì trước mạt thế cô đã học xong tiến sĩ chuyên ngành điều chế thuốc sinh vật ở trường đại học hàng đầu nước M, về nước thì làm nhà nghiên cứu sau tiến sõ ở Hoa Đại.
Mặc dù là thế giới song song, nhưng bố cục và hoàn cảnh ở trường cũng không khác nhiều lắm.
Cô dựa theo vị trí của thầy rồi tìm tới đó.
Đây là một tòa nhà chuyên để thí nghiệm, dưới lầu có bảo vệ canh gác, Tống Sở lấy chứng minh nhân dân ra ghi danh rồi mới được vào.
Cô lên lầu ba, gõ vào cửa của một căn phòng thí nghiệm trong số đó.
Rất nhanh, một người đàn ông đeo kính nhìn qua hơn ba mươi tuổi tới mở cửa.
Thấy bên ngoài là một nữ đồng chí trẻ tuổi xinh đẹp thì hơi sửng sốt, "Đây là phòng thí nghiệm sinh vật, cô tìm ai?"
Anh ta vừa hỏi xong, Tống Sở còn chưa kịp trả lời, ông Ngụy đã đi tới, "Sở Sở, em đã đến rồi."
Tống Sở lộ ra một nụ cười sáng lạn, "Thầy, đã lâu không gặp!"
Ông Ngụy thấy Tống Sở thì vô cùng vui vẻ, "Mau vào, trước đó thầy còn nghĩ chắc là em sắp tới rồi."
Tống Sở gật đầu, "Vâng!"
Sau đó cô nói với người đàn ông ra mở cửa: "Tôi tới tìm thầy Ngụy."
Người đàn ông trung niên không nghĩ tới người này lại tìm thầy giáo, nghe xưng hô hồi nãy của cô, lẽ nào ông Ngụy cũng là thầy của cô?
Anh ta đột nhiên phản ứng lại, thử hỏi: "Cô chính là Tống Sở?"
Từ sau khi thầy trở về, mấy người bọn họ trước đây làm học sinh của thầy vẫn đi theo bên cạnh ông ấy tiếp tục học tập và nghiên cứu, bình thường thầy cũng hay nói trước mặt bọn họ, thầy nhận được một học sinh là Tống Sở có thiên phú rất cao.
Trước đó hạng mục thuốc hạ sốt kiểu mới kia sau khi thí nghiệm lâm sàng xong đã đạt được hiệu và vô cùng tốt, cô chính là người nghiên cứu chính.
Anh ta vẫn cho rằng tuổi tác của Tống Sở ngang bằng mình, hoặc là nhỏ hơn vài tuổi, bây giờ gặp mặt mới phát hiện vị sư muội này còn trẻ quá.
Tống Sở thoải mái hào phóng gật đầu cười nói: "Đúng, tôi chính là Tống Sở."