Gần đây Sở Sở tăng không ít thể diện cho ông Ngụy, nhưng thật ra ông ấy không cảm thấy chua xót, ngược lại cảm thấy có loại học sinh này quá kiêu ngạo.
Trên mặt Tống Ích lộ ra tươi cười chân thành: “Nhắc tới việc này, tôi cũng còn phải cảm ơn cháu Tống đây.”
Tống Sở khó hiểu nhìn ông: “Cảm ơn cháu?”
Tống Ích gật đầu: “Đúng vậy, hai tháng trước cháu của tôi đột nhiên phát sốt không lùi, vô cùng nghiêm trọng, làm sao cũng không hạ xuống, bệnh viện bên kia đều bảo người nhà chúng tôi chuẩn bị cho tình huống xấu.”
“Sau đó vừa lúc có một bác sĩ chủ trì quen biết viện trưởng Ôn, nghe nói nghiên cứu phát minh ra một loại thuốc hạ sốt kiểu mới, dò hỏi trải qua sự đồng ý của chúng tôi, để cho bên kia đưa một lọ tới đây.”
“Sau khi dùng cái thuốc hạ sốt mới này nửa tiếng, sốt cao quả nhiên hạ xuống, còn không có tác dụng phụ bao lớn.”
“Lúc sau tôi biết được, nguyên lai là Tống Sở học sinh ông Ngụy nghiên cứu phát minh ra, nghe nói là một nữ đồng chí tuổi không lớn.”
Ông cười tiếp tục: “Bởi vậy lão Lộ vừa giới thiệu cháu, tôi liền đoán được cháu chính là vị chuyên gia nghiên cứu dược học kia.”
Cả nhà bọn họ đối với việc Tống Sở nghiên cứu ra thuốc hạ sốt kiểu mới và viện nghiên cứu đều rất cảm kích, nếu không cháu của ông sốt cao vẫn luôn không có cách hạ xuống, lưu lại di chứng là chắc chắn, thậm chí còn có khả năng dẫn đến cái chết.
Rốt cuộc mới đứa trẻ vài tuổi, tố chất đề kháng của cơ thể cũng không phải rất cao.
Ông cùng ông Lộ là bạn tốt, ông cũng là người bệnh của ông Lộ, mấy thắt lưng đau lại đây nhờ đối phương kê thuốc cùng châm cứu.
Thật không nghĩ tới có thể gặp được Tống Sở, cô còn là học sinh của ông Lộ, thực làm ông kinh hỉ.
Tống Sở cũng không nghĩ tới còn có loại trùng hợp này, cô cười: “Bộ trưởng Tống quá khách khí, cháu thân là nhân viên khoa nghiên cứu dược học, tận sức nghiên cứu ra loại thuốc mới là nên làm, chú không cần cảm ơn.”
Lời này cũng làm Tống Ích càng sinh ra vài phần hảo cảm, Tống Sở ở dưới tiền đề biết thân phận của ông, trực tiếp từ chối lễ vật đưa tới cửa, chuyện này không có vài người có thể làm được.
“Mặc kệ như thế nào tôi cũng rất thưởng thức hậu bối như cháu vậy, về sau chúng ta có thể qua lại nhiều hơn.” Tống Ích.
Cô không cần ân tình này, nhưng người nhà ông vẫn cảm ơn cô, vợ ông cùng con dâu có thể lui tới cùng Tống Sở.
Tống Sở gật đầu: “Được ạ.”
Nghĩ hai người muốn ôn chuyện, Tống Ích liền mang theo thuốc dán rời đi trước.
Chờ người đi rồi, Tống Sở cười nhìn ông Lộ hỏi: “Thầy, hôm nay ở chỗ này gặp được bộ trưởng Tống, thầy cố ý giới thiệu thân phận của ông ấy, thật sự là trùng hợp sao?”
Ông Lộ dở khóc dở cười: “Chuyện này con cũng đã nhìn ra.”
“Tối hôm qua lão Ngụy gọi điện thoại trước cho thầy, là con muốn cùng công ty nước ngoài bàn chuyện dây chuyền sản xuất thuốc hoàn chỉnh, ông ấy biết thầy cùng lão Tống quan hệ không tồi, bảo thầy nhìn xem có thể giúp con kéo mối hay không.”
“Vừa lúc mấy ngày nay lão Tống ở chỗ thầy làm châm cứu, đến thời gian con muốn tới thầy châm cứu xong cho ông ấy, chế tạo một cơ hội quen biết cho con.”
Mặt mày ông ấy hớn hở: “Ai ngờ lại có chuyện như vậy, thầy cũng không cần giật dây, ống ấy liền chủ động bảo con liên hệ nhiều hơn.”
Nếu nói toạc ra đây là chuyện gần đây Tống Sở muốn làm, vậy có vẻ quá cố tình, quen biết trước lại liên hệ tiếp xúc nhiều hơn.
Tống Ích chính là phụ trách kinh tế đối ngoại xuất nhập khẩu, như thế nào đều có thể giúp đỡ Tống Sở, rốt cuộc đ nhập khẩu dây chuyền sản xuất nước ngoài trong đó cong cong thẳng thẳng cũng không ít, có người quen hỗ trợ cùng chỉ đạo, liền không dễ dàng gây ra phiền toái.
Đây cũng là nguyên nhân ông Ngụy gọi điện thoại cho ông ấy.
Học sinh nhà mình đương nhiên muốn giúp đỡ và che chở, cho nên ông ấy vừa nghe Tống Sở muốn tới, liền sắp xếp xong xuôi.
Trong lòng Tống Sở cảm thấy ấm áp, hai người thầy đối với cô đều thật sự đặc biệt tốt và quan tâm: “Cảm ơn thầy, con sẽ nắm chắc cơ hội.”