Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão (Bản Dịch Full)

Chương 608 - Chương 608. Nếu Không Quá Mất Mặt Cô 1

Chương 608. Nếu không quá mất mặt cô 1 Chương 608. Nếu không quá mất mặt cô 1

Đương nhiên là Tống Sở sẽ không nói lời này cho Cố Việt.

Cô cũng là vì nhìn thấy anh tư kích động quá mức, nên hạ nhiệt cho anh ta một chút.

“Lần này thì bỏ qua cho anh đó.” Cô nói.

Anh tư Tống lập tức chắp hai tay lại: "Vẫn là em gái của anh tốt."

Nhưng mà trong lòng vẫn là rất kích động, trước đó anh ta thật ra thì cũng đã nghe được tin đồn nói tư nhân có thể làm ăn, nhưng lại không có người dám đi làm gì, sợ sơ ý một cái lại bị bắt đi phê bình cải tạo.

Nhưng đến cả em gái cũng đã nói như vậy, vậy thì chắc chắn chính là hoàn cảnh lớn cho phép kinh doanh tư nhân, chuyện này đối với anh ta mà nói chính là một tin tức vô cùng tốt.

Độ chấp nhận của anh ta là tương đối cao, mà mấy người Tống Hữu Phúc thì vẫn còn đang lờ mờ.

Cuối cùng lại có thể tư nhân hóa và làm ăn sao? Thật hay giả đây?

"Thực sự có chính sách như vậy à?" Anh ba Tống hỏi.

Tống Sở gật đầu một cái: "Thực sự là có đấy ạ, bây giờ ở thủ đô đều đã bắt đầu thực hiện rồi."

"Thực ra thì, khỏi phải nói đến thủ đô, mà ngay tại ở tỉnh thành, em cũng đã nhìn thấy ở cổng các công xưởng có tư nhân bán đồ hàng rong rồi."

Có một lẽ thường tình có từ lâu đời, chính là đầy ddue cho kẻ dạn dĩ, đói kém cho kẻ rụt rè.

Cho phép kinh tế tư nhân là chính sách được ban hành xuống vào tháng giêng năm nay, mọi người ở thủ đô bên kia đã bắt đầu có người làm ăn vào tháng Hai.

Đến tỉnh thành tỉnh Nam bên này, thi hành thì ước chừng là vào tháng tư, hiện tại đã là đầu tháng sáu, cô cũng đã nhìn thấy có những sạp bán hàng rong nhỏ.

Đây cũng là nguyên do mà Tống Sở đã nhờ luật sư Trương lấy giúp cô nộp đơn xin độc quyền sáng chế đứng tên chính cô, đối phương cũng bày tỏ rằng không có vấn đề gì.

Nếu cô không dám xin, luật sư Trương cũng không dám tiếp, đổi lại là hơn nửa đầu năm ngoái thì các cô nhất định đã bị cùng nhau kéo đi phê bình rồi.

Đây chính là chỗ tốt của sự phát triển cởi mở.

Cô thấy vẻ mặt của ba người vẫn còn đang rất không dám tin, thì mở miệng nói: "Thật ra thì nếu nếu mọi người đổi góc độ suy nghĩ một chút, mười năm trước cũng là đã có thể cho phép tư nhân làm ăn rồi."

"Bây giờ ở đó băng đảng đã bị đánh ngã, phong trào vận động cũng đã kết thúc, mọi người cứ coi như là chỉ trở lại mười năm trước là được rồi."

Nghe Tống Sở nói như vậy, mấy người Tống Hữu Phúc vô hình cảm thấy đã có thể chấp nhận được một chút.

Đúng vậy, mười năm trước là đã có tư nhân làm ăn, hơn nữa còn làm ăn rất tốt.

Đặc biệt là Tống Hữu Phúc đã trải nghiệm không ít, cũng là thương nhân lớn đại diện trong huyện thành của bọn họ.

“Như vậy có ổn không?” Ông không chắc chắn mà hỏi.

Tống Sở hỏi ngược lại: "Vậy thì cha cảm thấy có ổn không?"

Tống Hữu Phúc cẩn thận suy nghĩ một chút, nói: "Cha cảm thấy chắc hẳn sẽ tốt hơn, ít nhất là sau khi có tư nhân làm ăn, chúng ta mua đồ sẽ thuận tiện hơn không ít."

Nếu không, bây giờ muốn ăn thịt mà không phiếu thì cũng không ăn được, còn phải đến chợ đen để mà mua.

Tống Sở cười khẽ nói: "Có thể thỏa mãn nhu cầu của mọi người đương nhiên là tốt rồi, cho nên con bán kỹ thuật, là hợp pháp sẽ không bị phê bình, mọi người cứ yên tâm đi."

Hình tượng huy hoàng hiện tại của Tống Sở đã ăn quá sâu vào lòng người trong nhà cho nên mọi người ở đây cũng không có ai nghi ngờ cô.

Chỉ vẫn là có chút không dám tin được, út bảo/ em gái lại sắp trở thành triệu phú ư?

Anh tư Tống không kìm lòng được mà đến ngồi xuống bên cạnh Tống Sở, nói: "Em gái, nếu em thật sự có một triệu đô trong tay, em sẽ chuẩn bị làm gì đây?"

Anh ta không phải là có thể tìm em gái để đầu tư cho mình sao?

Tống Sở nói như một lẽ đương nhiên: "Em sẽ chuẩn bị xây một phòng thí nghiệm của riêng mình. Một triệu đô la mà nói thì em gần như có thể mua đất để xây lầu hoặc là mua một tòa nhà, sau đó mua một lượng nhỏ thiết bị dụng cụ."

Cho nên, chỉ cần đưa tiền vào xây dựng một phòng thí nghiệm một cái, cô vẫn còn nghèo, thậm chí ngay cả dụng cụ cao cấp đắt tiền hàng đầu cũng không mua nổi.

Đừng thấy tiền Trung Quốc ở trong nước rất có giá trị, mấy đồng tiền là có thể dùng một bữa cơm trong quán cơm quốc doanh, nhưng ngoại tệ ở nước ngoài thì lại không có giá trị như vậy.

Bình Luận (0)
Comment