“…” Tống Sở đầu đầy vệt đen: “Anh cũng hiểu rồi đấy, nếu như mà bị mẹ nghe thấy thì tí nữa chắc chắn anh sẽ bị mẹ tiêu diệt.”
Ông anh này mới đến nhà lão Triệu học có hai ngày mà đã bắt đầu bình luận, khoe mẽ quá đi mất.
Anh hai Tống vừa nghĩ đến mẹ thì da dẻ nhăn nhúm lại: “Khụ khụ, em đừng có nói với mẹ.”
Tống Sở nở nụ cười thần bí: “Thế thì phải xem biểu hiện của anh.”
“…” Anh hai Tống cảm thấy nụ cười của em gái chẳng mang theo điều gì tốt lành, phát hiện ra bản thân thật khổ mà.
Anh tư Tống cũng cười ha ha: “Anh hai, sau này anh đừng có đắc tội với em, không thì em mách mẹ đấy.”
Anh hai Tống cho anh ta một cái bạt tai: “Đừng có học điều xấu, gió thổi chiều nào theo chiều ấy.”
Bị em út dọa dẫm thì cũng coi như thôi đi, anh tư thuần khiết thì bị chỉnh đốn.
Ba người cười rộn ràng, khiến cho tâm trạng người ngồi ăn bên cạnh là Cố Việt vui vẻ mấy phần.
Trước đây người trong thôn nói phẩm chất của ba người này có vấn đề thế này thế nọ. Xem ra hiện ta cũng không hoàn toàn giống vậy, ít nhất là xem ra tình cảm giữa anh em rất tốt.
Thực ra anh chỉ toàn hiểu nhậm, trước đây ba người họ ai chơi của người đó, một ngày ngồi lại cùng nhau cũng chẳng nói mấy câu.
Ăn cơm xong, anh hai Tống và anh tư Tống tiếp tục ép dầu, có thể dùng để đổi lấy cơm ăn nên bọn họ làm việc đầy năng lượng.
Cố Việt và Tống Sở tiếp tục lấy lý do bảo hành máy móc mà chạy vào đó đọc sách.
Sau hơn một tiếng, Đường Dân chắp tay sau lưng đi vào.
Hai người Tống Sở nhận ra nên lập tức khôi phục trạng thái bình thường.
“Cậu cả, cậu đến đó ạ.” Tống Sở đi ra ngoài, đưa một chiếc ghế cho ông.
Rồi lại đặt một chiếc ghế ở trước cửa, Cố Việt từ từ đi ra ngồi xuống.
Đường Dân hỏi thăm Cố Việt một hồi rồi lại hỏi về chuyện bảo hành máy móc.
Nghe Cố Việt nói rằng máy ép dầu chỉ cần lên huyện thành mua linh kiện về thay là có thể dùng được, ông ta cũng thấy yên tâm.
Nói chuyện phiếm vài câu, ông ta lấy một mảnh giấy từ trong túi áo ra đưa cho Tống Sở: “Danh sách lên núi và làm việc có rồi, cái mà dùng bút đỏ khoanh lại là người do cậu và mấy cán bộ, cháu xem có được không.”
Tống Sở nhận lấy danh sách rồi xem qua một lần, trong chín người ngoài ba người người trẻ bình thường thích chơi chung với anh tư, sáu người còn lại đều là những người cần mẫn.
Trong sáu người ngoài người đàn ông đã hỏi cô ở xưởng dầu, thì có 3 người là anh họ đằng ngoại, hai người là anh họ đằng nội, là con của cậu và các bác trong nhà.
Có thể thấy, đây không phải là bọn họ thực sự quan tâm như núi, mà là ủng hộ công việc của cô. May mà người của hai bên họ hàng đều không giống bọn họ, đều là cực phẩm cả, nếu không sẽ phải đau đầu.
Còn bên phụ nữ đi làm, những người phụ nữ được chọn đều là người chăm chỉ và có thể làm việc trong làng, còn chị dâu thì không chọn.
Đừng thấy trước đây mọi người đều kích động ở xưởng ép dầu như thế, đợi đến khi thực sự đến phòng làm việc rồi thì rất nhiều nhà liền yên lặng, muốn xem chứng xem thế nào. Suy cho cùng trước đây cô làm việc chưa từng ỷ lại, cái này đã nằm trong dự liệu của cô.
Có điều sau lần này, sau này tính tích cực của mọi người chắc chắn sẽ chủ động tăng cao. Cô thích đi từng bước một, nếu không thì cứ ép buộc sắp xếp người.
“Danh sách này cháu thấy được, chiều mai sẽ để bọn họ lên núi.” Nếu Tống Sở đã chọn nuôi lợn, vậy thì sẽ cứ làm tiếp, buổi sáng tiếp tục đi cắt cỏ cho lợn ăn không có thời gian.
Cô lại nói: “Sau giờ nghỉ buổi chiều, ba người phụ nữ cũng có thể đến đây làm việc.”