Sau khi chọn xong chỗ ở, Tống Sở trước tiên đi tắm rửa, thay váy.
Lần này, cô thay một chiếc váy sọc màu xanh, nhìn qua thêm mấy phần cảm giác trưởng thành chững chạc, nhưng mà vẫn trẻ trung và xinh đẹp y như cũ.
Đang cởi đồ cột tóc ra chuẩn bị sấy khô, thì đã nghe thấy được tiếng gõ cửa.
“Vào đi!” Cô cũng biết người nào đó sẽ tới, cho nên cũng không có khóa cửa lại.
Sau khi Cố Việt đi vào đóng cửa lại, anh thuận tay đóng và khóa cửa lại.
Anh đi tới phía sau Tống Sở, nhìn đôi lông mày đẹp như tranh vẽ của cô trong gương trang điểm, cầm lấy máy sấy tóc trong tay cô, nói: "Loại công việc này cứ để anh tới làm là được rồi."
Trước đó, khi cả hai người cùng nhau ở nhà trọ và sân trong ở tỉnh thành Tống Sở gọi đầu xong đều là Cố Việt sấy giúp.
Đối với việc anh phục vụ mình như vậy, Tống Sở cũng sớm đã thành thói quen, lười biếng ngồi, nói: "Được sự chấp thuận của bệ hạ!"
Sau khi Cố Việt sấy khô tóc cô, ôm chầm lấy cô từ phía sau, hôn lên mặt cô một cái, nói: "Tống Tiểu Sở, anh rất là nhớ em!"
Tống Sở quay đầu lại, trong đôi mắt mang theo ý cười, xít chóp mũi lại gần chóp mũi của anh nói: "Em cũng nhớ anh!"
Sau khi nói xong, môi còn không biết vô tình hay hữu ý mà nhẹ nhàng quẹt qua môi anh.
Trái tim của Cố Việt giống như là có chút bị đốt cháy vậy.
Anh không chút do dự mà ôm chặt lấy cô rồi hôn lên, Tống Sở cũng rất nhiệt tình mà đáp lại anh.
Nhưng mà, Cố Việt lại kiềm chế chẳng qua chỉ là hôn cô, không có vượt qua Lôi Trì nửa bước.
Nếu bọn họ thực sự muốn ở chung một chỗ, vẫn phải là đợi đến ngày kết hôn đó.
Không biết hôn được bao lâu, cả hai người mới thở hổn hển buông đối phương ra.
Lúc này, ánh mắt Tống Sở còn có chút mê ly chưa biến mất, đặc biệt xinh đẹp và quyến rũ.
“Tống Tiểu Sở, em càng ngày càng có tiềm năng trở thành yêu tinh.” Cố Việt cúi thấp đầu hôn lên ốc tai của cô một cái, đặc biệt từ tính, hấp dẫn mà mở miệng nói ở bên tai cô.
Toàn thân Tống Sở đều tê dại, khều khều cằm của anh, để cho anh và mình mặt đối mặt nhau, môi đỏ mọng mang theo mấy phần quyến rũ hiếm có, khẽ mở miệng nói: "Như vậy thì học thần Cố, anh có bị em, cô yêu tinh này làm cho mê mẩn không?"
Màu mắt Cố Việt càng ngày càng sâu, giọng nói cũng có thêm chút khàn khàn, nói: "Đương nhiên là anh bị em làm cho mê mẩn rồi!"
Ở bên kia, anh hai Tống và anh tư Tống cũng đi tắm xong, cũng đã thay một bộ quần áo.
Vì lưu lại một hình tượng tốt trước mặt cha Cố và nhà ông Cố nên hai người đều mặc áo sơ mi, quần tây và giày da mà Tống Sở mua cho bọn họ.
Cộng thêm vóc dáng hai người cũng tương đối khá, mỗi người lại là có một phong cách đẹp trai khác nhau, sau khi ăn mặc theo lối này xong thật đúng là muốn trở về như vậy.
Phải đi ra ngoài đầu đường ở thủ đô, vẫn là vô cùng mang phong cách tây, chỉ cần không mở miệng người ta đoán chừng cũng sẽ cho rằng bọn họ là người bản xứ.
Hai người thấy em gái cứ ở lại trong phòng, anh tư Tống thay quần áo xong thì hỏi: "Anh hai, chúng ta có cần phải đi tìm em gái hay không?"
Bọn họ luôn cảm thấy vẫn là có em gái ở bên cạnh mới có cảm giác an toàn.
Anh hai Tống đang sửa sang lại mái tóc đã sấy khô một chút, nghe nói như vậy thì cười nhạo một tiếng nói: "Nếu bây giờ em đi qua đó, đoán chừng em gái không đánh đuổi em ra ngoài, thì em rể cũng sẽ ném em ra ngoài."
Anh tư Tống ngẩn người, nói: "Hả, ý của anh nói là Cố Việt đang ở trong phòng của em gái?"
“Nói nhảm gì vậy, hai vợ chồng trẻ người ta lâu như vậy đã không gặp nhau, còn không phải thân mật với nhau sao? Làm sao mà em lại ngu xuẩn như vậy chứ?” Anh hai Tống phát hiện chú tư lại trong trắng như vậy, anh ta không nói nên lời.
Anh tư Tống: "..."
"Em còn chưa có người yêu đâu, làm sao mà em biết được? Anh mới là người ngu xuẩn đó." Anh ta tức giận nói.
Anh hai Tống bắt chéo hai chân nói: "Cả nhà chỉ có em là người còn chưa có thoát khỏi kiếp cô đơn. Em cũng thật là quá kém cỏi."
Anh tư Tống nghẹn họng một cái, nói: "Anh mới là người kém cỏi đó, em như vậy là vì chưa có gặp phải đồng chí nữ thích hợp, nếu không cho dù là trong thôn hay là trong xưởng, nữ đồng chí mà thích em có thể là rất nhiều.”
Thật đáng tiếc là lại có một người em gái vừa có dáng dấp đẹp lại vừa giỏi giang, khiến cho ánh mắt của anh ta vô hình tăng cao lên rất nhiều, không có một người nào mà anh ta coi trọng được.