Ông cụ Cố có hơi bất ngờ, đánh giá trong lòng với Tống Sở lại cao lên.
Cách nhìn đại cục của đứa trẻ này gần đây đều rất tốt, giác ngộ rất cao, thật ra vấn đề dây chuyền sản xuất dược phẩm hoàn chỉnh cô hoàn toàn có thể không cần xen vào.
Ông ấy từ ái nhìn Tống Sở hỏi: "Có nắm chắc không?"
Tống Sở cười trả lời: "Vẫn có vài phần nắm chắc ạ."
"Chắc hẳn cháu đã làm không ít sự chuẩn bị rồi nhỉ?" Ông cụ Cố có chút tò mò, sự cô chắc chắn của cô đến từ đâu.
Tống Sở nói: "Cháu nghiên cứu ra một loại kỹ thuật, có lợi cho việc nâng cao độ tinh khiết thuốc chủ yếu của Jonas, hạ thấp giá thành, cho nên cháu muốn dùng cái này đi bàn bạc dây chuyền sản xuất."
"Loại kỹ thuật này, trong nước chúng ta có thể dùng sao?" Ông cụ Cố hỏi.
Tống Sở nói chi tiết: "Có thể dùng, nhưng coi như biết được kỹ thuật này, cũng không có cách nào thực hiện. Đầu tiên là không có dây chuyền sản xuất hoàn chỉnh và thiết bị tiên tiến để chiết xuất, tiếp đến là nhà máy sản xuất thuốc trước mắt cũng không có đủ thuốc dùng để chiết xuất."
Vấn đề này quá thực tế, thế nhưng cũng phải đối mặt.
"Nếu như có một ngày trong nước cũng có thuốc thể có chiết xuất, kỹ thuật này cháu đã xin bản quyền sáng chế rồi, cũng có thể trao quyền." Cô bổ sung thêm một câu.
Đương nhiên, đã xin bản quyền sáng chế thì đương nhiên sẽ không cho không.
Mặc dù cô có ý định thay đổi kỹ thuật của dược phẩm sinh học trong nước các thứ, nhưng cũng sẽ không tạo ra ảo tưởng cho một vài người coi nó là đương nhiên vô tư lấy hết đi.
Muốn làm nghiên cứu khoa học, thứ đốt tiền nhất chính là tiền, cho dù cô có kinh nghiệm có kỹ thuật, thì chẳng qua cũng chỉ là đốt ít tiền hơn một chút mà thôi.
Chuyển nhượng sáng chế hoặc là phí trao quyền, chắc chắn phải thu lại dùng cho đưa phòng thí nghiệm vân vân.
Ông cụ Cố thở dài một hơi, "Đây đúng là một vấn đề, hiện tại lấy được dây chuyền sản xuất hoàn chỉnh trước là quan trọng nhất."
"Sở Sở, cực cho con rồi, nếu như gặp phải những phiền phức gì, vẫn luôn có thể tới tìm ông hoặc là chú Cố của cháu." Ông ấy lại nói.
Tống Sở là cháu dâu của nhà họ Cố ông, có vấn đề hoặc phiền toái gì, đương nhiên phải bảo vệ.
Tống Sở gật đầu cười nói: "Vâng ạ, ông nội."
Ăn cơm xong, Hoắc Khải và ông cụ Cố lẫn cha Cố còn ngồi nói chuyện một hồi mới rời đi trước.
Hoắc Dao và Tống Sở cùng đi lên lầu về phòng nghỉ ngơi, anh hai Tống và anh tư Tống cũng cực kỳ thành thực, đến cả miệng cũng không mấp máy luôn.
Sáng sớm hôm sau, Hoắc Dao về nhà lấy đồ, Cố Việt với Tống Sở lái xe tiễn anh hai Tống đến nơi ở của ông Triệu.
Ông Triệu sau khi sửa lại án xử sai trở về, hai căn tứ hợp viện và quán ăn trên danh nghĩa trước đây, phía trên cũng trả lại cho ông ấy.
Trước kia ông ấy từng lấy vợ, sau này vợ sinh bệnh qua đời rồi thì không tái giá, cũng không con không cái.
Bấy giờ mới thu nhận một vài đồ đệ, tay cầm tay dạy trù nghệ cho.
Ai ngờ cuối cùng ông ấy gặp nạn lại là bị đồ đệ của mình báo cáo, cho nên rất có một loại cảm giác nản chí, sau khi quay về cho thuê một căn tứ hợp viện, ở trong một căn khác trồng hoa nuôi chim.
Trước khi Tống Sở tới thì đã gọi điện qua nên ông Triệu không đi ra ngoài, ngược lại hẹn nhau cùng ăn bữa cơm, ông ấy đã làm một bàn rồi.
Dừng xe xong rồi gõ cửa vào trong sân, Tống Sở nhìn quanh một vòng, cười nói: "Ông Triệu, sân vườn này của ông được chăm sóc tốt thật đấy."
Chung quanh khắp nơi đủ loại hoa, còn dựng hai giàn hoa, đang treo mấy chiếc lồng chim, ánh nắng buổi sớm rơi xuống trong sân, rất có loại cảm giác như xuân về hoa nở chim hót.
Tự dưng cô cũng muốn mua một căn tứ hợp viện để đó, sau này dưỡng lão dùng.
Ông Triệu cười nói: "Rảnh rỗi đến không có gì làm nên ông chăm chút tí, đương nhiên không tệ rồi."
"Nào, ông đã làm bữa sáng rồi, ăn cùng nhau đi." Ông ấy dẫn mấy người tiến vào một căn phòng chuyên dùng để ăn.