Vừa ngồi xuống, Cố Việt đã thấy vài người quen đi tới.
Trong đó dẫn đầu là một người đàn ông trung niên chừng hơn bốn mươi tuổi, bên cạnh là một người nam trẻ tuổi hơn hai mươi, phía sau còn có mấy người đi theo.
Trong khi Cố Việt nhìn thấy mấy người đó thì bọn họ cũng đã nhìn thấy anh.
Người đàn ông trung niên đi đầu hiện ra vẻ mặt tươi cười, dẫn đầu chào hỏi, "Tiểu Cố, sao cậu lại ở đây?"
Cố Việt đứng dậy cười chào hỏi lại.
"Chú Quốc ạ, tôi qua đây đợi bạn."
Tiếng của anh vừa thốt ra, người con trai trẻ tuổi kia cười nhạo một tiếng: "Đợi bạn? Sợ là cũng muốn tới ngồi chồm hổm đợi ngài Jonas đi?"
Cố Việt mặt không đổi sắc, vẻ mặt nhàn nhạt nói: "Cái này thì không có."
Người là chính anh gọi tới, còn phải ngồi chồm hổm?
"Cố Việt, anh giả bộ cái gì, ai không biết ngài Jonas ở khách sạn này, rất nhiều người đều muốn hẹn gặp, anh không phải người đầu tiên cũng không phải người cuối cùng."
Bao Hải tiếp tục nói: "Mày dám nói mày không phải tới tìm ngài Jonas đi?"
Cố Việt nhướn mày, "Tôi tới để làm gì, hình như không có liên quan đến cậu nhỉ."
Sau đó anh trực tiếp bỏ qua Bao Hải, nói với Quốc Kiến Quân: "Chú Quốc, mọi người đã hẹn gặp Jonas?"
Quốc Kiến Quân mang theo mấy phần bất đắc dĩ nói: "Không được tính là hẹn gặp, chỉ là biết ngài Jonas ở bên này, cho nên muốn nhờ quầy phục vụ gọi điện hỏi giúp, xem liệu có thể thăm hỏi chút gì được không."
Thật ra bọn họ cũng là đến ngồi chờ chực, chỉ là Bao Hải không phải cấp dưới của ông ta, sau lưng lại có nhà họ Bao, ông ta cũng không có cách nào ngăn cản đối phương đâm chọt Cố Việt.
"Cậu cũng đợi ngài Jonas?" Ông ta hỏi.
So với Bao Hải, ông ta thích thưởng thức Cố Việt hơn, quan hệ cũng thân cận hơn không ít.
Cố Việt nói thật: "Tôi với anh ta có hẹn gặp mặt, cho nên ở đây đợi."
Bời vì là người quen, cho nên anh mới cho hay trước, nếu không còn tưởng anh cố ý che che giấu giấu.
Bao Hải cười nhạo, "Thôi đi, bộ phận đối ngoại hôm qua đã hẹn ngài Jonas, anh ta còn không đồng ý, lại một mình gặp mặt với mày?"
"Mày ở đây chờ chực, bọn này cũng không khinh bỉ mày, hà tất phải làm giả bộ vờ vĩnh thế." Hắn lại bĩu môi.
Quốc Kiến Quân vốn còn muốn hỏi thử Cố Việt tình hình cụ thể, thấy Bao Hải lại bắt đầu nữa, chỉ có thể ngượng ngùng cười cười với Cố Việt, "Chúng tôi đến quầy tiếp tân hỏi thử trước, ngày khác lại nói."
Cũng không thể để hai người này ở loại chỗ này cãi nhau được, nói chính xác là ông ta không muốn để Bao Hải cứ chăm chăm bới móc Cố Việt nữa.
Trước kia có nghe nói hai vị này có mâu thuẫn, không ngờ tới thế mà đã tới mức vừa gặp mặt một cái là trào phúng rồi.
Nhưng mà mọi người ai cũng đều nhìn ra được, trọng điểm là Bao Hải cố ý móc mỉa, còn Cố Việt hoàn toàn mặc kệ cậu ta.
Xem bộ dạng Cố Việt nhà người ta, vốn dĩ chẳng để loại người này trong lòng, đây chính là sự khác biệt về tố chất và phong thái.
Quốc Kiến Quân cũng đến là cạn lời với Bao Hải, thế lực của nhà họ Bao trước đây rất lớn, nhưng từ năm ngoái trở đi đã bắt đầu dần dần đi xuống rồi, mà nhà họ Cố chẳng những đã khôi phục sinh lực, ai không biết họ đang đi lên cao.
Nhà họ Bao hiện tại cũng chỉ có ông cụ chèo chống, đời hai, đời ba đều không có triển vọng đặc biệt gì cả, nhất là đời ba, sinh ra mấy đứa quần là áo lượt, Bao Hải chính là một trong số đó.
Mà nhà họ Cố ngoại trừ ông cụ Cố ra, đời hai đời ba đều rất có tiền đồ và triển vọng, chi thứ cũng nuôi ra được không ít nhân tài giỏi giang, tương lai hai nhà vốn không thể so sánh với nhau được.
Bao Hiển cần gì độc mồm ở nơi đông người như vậy, cố ý chạy tới đắc tội Cố Việt nữa.
Vẻ mặt Cố Việt nhàn nhạt, cười nói: "Được, mọi người bận trước đi."
Quốc Kiến Quân thấy Bao Hải vẫn còn muốn nói, lập tức thấp giọng nói: "Cậu Bao, đi gặp ngài Jonas trước quan trọng hơn."
Hiện giờ đối nội đối ngoại điều đang mở cửa, cũng không còn có cái gì mà trị phái chủ trương đi theo con đường tư bản chủ nghĩa và đả đảo tàn dư phong kiến nữa, cho nên Bao Hải luôn thích người ta gọi hắn là cậu Bao.
"Được thôi, làm chính sự trước." Bao Hải liếc qua Cố Việt, bấy giờ mới mang theo một loại thái độ vênh váo tự đắc rời đi.