Tống Sở biết rằng dựa hết vào kỹ thuật này, các loại điều kiện mà mình nói ra quả thực là không đúng, Jacques không thể nào đáp ứng được.
Nhưng mà cho tới bây giờ cô chưa từng chiến đấu theo kiểu đánh mà không nắm chắc.
Tống Sở cong cong môi, ngẩng đầu hỏi ông Ngụy: "Thầy, tạp chí đã đến chưa?"
Ông Ngụy cười gật đầu một cái, nói: "Sáng nay vừa mới tới.”
Ông ấy đứng dậy đi cầm ra một quyển tạp chí từ trong ngăn kéo của phòng thí nghiệm, đi tới đưa cho Tống Sở.
“Vận may của con rất tốt đó, hôm nay mới vừa được giao tới.” Bây giờ ông ấy cũng rất khâm phục học sinh nhà mình, giống như là đã sớm biết là giao tới vậy, tựa như hết thảy mọi chuyện cô đều nắm gọn trong lòng bàn tay.
Tống Sở cầm lấy tạp chí, cười gật đầu với ông Ngụy một cái, khẳng định những lời nói này của ông ấy.
Sau đó, cô giơ tạp chí lên tới hỏi Jacques: "Jacques, quyển tạp chí này anh chắc hẳn là rất quen thuộc đúng không?"
Jacques nhìn một cái là đã nhận ra đây là tạp chí gì, sau đó kiêu ngạo nói: "Dĩ nhiên, trước đây khi tôi ở “Sinh học quốc tế” cũng từng có phát biểu luận văn, đây chính là quyển tạp chí quốc tế liên quan tới phương diện sinh học có địa vị nhất."
"Tống Sở, đây mới là kỳ mới của "Sinh học quốc tế ", phải không? Ý của cô là gì đây?" Mỗi một kỳ anh ta đều sẽ đọc hết, đây là tờ mà anh ta chưa từng thấy, chứng tỏ là mới ra.
Chẳng qua là anh ta không hiểu, tại sao Tống Sở lại muốn đưa cho anh ta xem kỳ "Sinh học quốc tế" này, thứ này và việc đàm phán hợp tác của bọn họ có liên quan thế nào.
Tống Sở cầm lấy tờ tạp chí lật qua một cái, quả nhiên là tìm được bài luận văn mà mình phát biểu kia.
Sau đó cô đưa tờ tạp chí cho Jacques, cười nói: "Đây là bài luận văn phát biểu của tôi, anh xem trước thủ một chút đi."
Jacques không biết tại sao, nhưng anh ta luôn cảm thấy rằng sau khi xem tạp chí xong, anh ta có thể sắp rơi vào bẫy giống như Kiều Nạp Tư vậy.
Nhưng tay lại không tự chủ được mà vươn tới, lòng hiếu kỳ vẫn là chiếm thế thượng phong, nói: "Được thôi, để tôi xem thử một chút."
"Sinh học quốc tế" thống nhất đều là phiên bản tiếng Anh. Mặc dù anh ta nói tiếng Anh như vậy, nhưng những thứ có tính chuyên môn thì anh ta vẫn là rất quen thuộc.
Chờ sau khi xem luận văn của Tống Sở xong, trong mắt anh ta lộ ra một loại ánh mắt không dám tin nổi.
Kiều Nạp Tư vừa nhìn thấy bộ dạng đó của anh ta, trong đầu chỉ toát ra một cái suy nghĩ, người này xong rồi, sẽ thuận buồm xuôi gió mà bước theo gót chân của ông ta thôi.
Ngoại trừ ông Ngụy và Cố Việt ra, trong lòng mọi người lúc này ngứa ngáy hơi tò mò giống như là bị mèo cào vậy.
Cuối cùng thì trong tạp chí này viết cái gì vậy? Lại để cho Jacques lại lộ ra loại biểu cảm này.
Một lúc sau, Jacques đóng tạp chí lại, nhìn về phía Tống Sở bằng ánh mắt chứa sự ngưỡng mộ hiếm thấy, nói: "Tống Sở, cô thật đúng là một thiên tài trong thiên tài."
Sau đó, anh ta tò mò hỏi: "Làm thế nào mà cô lại nghĩ được như vậy mà tới nghiên cứu sáng tạo cái thuốc hạ sốt mới đó vậy?"
Tống Sở cười đại khái nói một chút thứ không liên quan đến nguyên lý bí mật mấu chốt trong giai đoạn nghiên cứu sáng tạo, còn mô phỏng không ít công thức chuyên nghiệp mà nói: "Tôi là từ..."
Lời nói này không chỉ làm cho ánh mắt của Jacques càng ngày càng sáng, giống như tìm được không ít linh cảm, đám người ông Ngụy cũng lộ ra ánh mắt giống nhau như vậy.
Những người khác đương nhiên là nghe không hiểu, nhưng điều đó lại không ngăn cản bọn họ quan sát phản ứng của Jacques.
Mà những gì Tống Sở và Jacques nói, bởi vì dính tới rất nhiều từ ngữ và công thức chuyên nghiệp ở phương diện chế thuốc sinh học, cho nên phiên dịch cũng nghe không hiểu, cũng không có cách để phiên dịch được.
Nhưng mà lúc này, mọi người cũng đoán được rằng Tống Sở chắc hẳn là được công nhận trong tạp chí uy tín quốc tế này, phát biểu luận văn gì đó rất cừ khôi, sau đó lại lần nữa hấp dẫn được Jacques.
Hơn nữa nhìn dáng vẻ chắc hẳn sẽ không thể kém hơn cái loại kỹ thuật mới vừa rồi thí nghiệm đó chút nào.
Chờ sau khi Tống Sở nói xong, Jacques suýt chút nữa đã muốn kích động cho cô một cái ôm khen ngợi thật nhiệt tình.
Nhưng mà nhớ đến lễ nghi ở đây, anh ta vẫn là kìm lòng được.